Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 47:




Đưa ý thức của Ninh Phi trở về, Thành Dương cũng quay về hiện thực.
Nhà giam tối đen chỉ có một đốm sáng xanh lục, chiếu sáng một góc nhỏ. Mèo đen ngửa bụng lên, bốn cái đệm thịt vung vẩy giữa không trung, muốn bắt được con đom đóm kia (1). Thành Dương không khỏi buồn cười. Mèo đen nghe thấy tiếng động, đột nhiên trở mình nằm sấp, vểnh đuôi, nhìn hắn bằng đôi mắt tròn vo màu nghệ.
Cùng với tiếng quần áo ma sát sột soạt, Ninh Phi ngồi xuống cạnh y. Đom đóm lượn một vòng trên không trung, bay tới đỉnh đầu Ninh Phi, trốn trong tóc tiếp tục phát sáng. Thành Dương tự nhiên dùng tay vòng quanh lính gác của y, vươn tay bắt lấy tinh thần thể của mình. Đom đóm khẽ đập cánh như bất mãn với động tác của y.
Thành Dương nhỏ giọng: “Sắp hành động rồi, đừng quậy.”
Mèo đen thong thả bước tới, vươn đầu cọ cằm lên bắp chân y.
Từ tận cùng bóng tối truyền đến tiếng kim loại va chạm.
Cơ thể Ninh Phi hơi căng cứng, động tác làm nũng của mèo đen cũng dừng lại. Đom đóm nấp ở đầu ngón tay, Thành Dương hít sâu một hơi, cầm lấy tay Ninh Phi, viết chữ lên lòng bàn tay: “Để anh.
Tiếng bước chân đến gần, đợi khi đến cạnh cửa, cửa bị đẩy ra, hai đĩa cơm và một khúc bánh mì dài được đặt dưới đất. Đom đóm thôi phát sáng, im hơi lặng tiếng vỗ cánh bay ra ngoài, không dấu vết khuất hẳn trong bóng tối.
Thành Dương lại trở về tình trạng không thấy được gì.
Nhưng tất cả đều có manh mối suy ra bằng cảm nhận tinh thần, đom đóm của y từng bước theo kí chủ trở về. Dấu ấn tinh thần của Quản Kỳ rất sâu, khó mà phai mờ hay thay thế. Nó chỉ có thể phủ ý thức của mình lên, điều chỉnh tần số cộng hưởng giống như bước sóng gốc, cầu có thể lừa được thăm dò của Quản Kỳ.
—— Không, không phải cầu, là nhất định. Họ chỉ có một cơ hội này.
Rất lâu sau, lính gác đi xa, chỉ còn phản hồi tinh thần(2) mơ hồ truyền đến. Ninh Phi lên tiếng hỏi: “Sao rồi?”
“Cho tới giờ tất cả đều suông sẻ.” Y nói.
Mèo đen “Meo” một tiếng, duỗi dài cơ thể, hai chân trước cào lên người Thành Dương. Thành Dương bế nó lên, dịu dàng gãi lông trên cằm nó. Nó híp mắt lại. Dẫn đường quay đầu về phía lính gác, nhẹ giọng hỏi: “Còn em? Muốn nghỉ ngơi giữ sức một chút không?”
“Được.” Ninh Phi nói.
Hắn nằm xuống cạnh Thành Dương, co người gối lên cánh tay mình. Thành Dương thả mèo đen ra, kéo hắn lại, để đầu hắn gối lên đùi, khi có khi không vỗ lên lưng hắn. Mùi cỏ tươi lan ra khắp nhà giam, như mang hắn trở lại toàn cảnh tinh thần ngập tràn ánh dương ấy. Ninh Phi nhắm mắt lại, buồn buồn hỏi: “Anh không nằm một lát à?”
“Mới nãy đã bổ sung tinh thần lực rồi.” Thành Dương nói: “Đừng lo cho anh.”
Vỗ về như vậy, trong đời hắn ít khi trải nghiệm. Trước kia, dù khi tâm trạng của mẹ vui vẻ nhất, cũng tiếc rẻ với hắn một cái ôm. Toàn thân Ninh Phi thả lỏng, rất nhanh đã mơ màng buồn ngủ.
Nửa đêm sẽ hành động.
Thành Dương cũng tựa đầu vào tường, nhắm mắt nhớ lại kế hoạch đã vạch ra từng bước. Sơ đồ đường đi đã in rõ trong đầu y, nhưng y vẫn có phần lo lắng. Y còn xa mới có thể tỏ ra chắc chắn và tràn đầy tự tin như vậy, bởi chị Kỳ thực sự quá mức nguy hiểm, thậm chí còn lén công đoàn dựng nên căn hầm của riêng mình —— đối thủ như thế, hai người y và Ninh Phi vốn không nên đối phó.
Nhưng chuyện đã đến nước này, họ cũng chỉ có thể dốc toàn lực, thử đánh cược một lần.
Bọn họ chưa đợi đến nửa đêm.
Tiếng mở cửa như búa tạ nện vào tim, khiến hai người đồng thời tỉnh giấc. Ninh Phi nhích lại gần, viết lên lòng bàn tay y: “Anh khống chế?” Đầu ngón tay Ninh Phi lạnh ngắt, lòng bàn tay hắn cũng đầy mồ hôi lạnh. Thành Dương yên lặng lắc đầu, lần đến cạnh cửa dò la.
Trên người kẻ mới đến không có mùi tinh thần thể của y.
Khóa được vặn ra, có tiếng lên đạn lạch cạch.
“Quản Kỳ?” Thành Dương hỏi.
“Chị Kỳ muốn gặp mày.” Là giọng một nam thanh niên.
“Tôi?”
“Bớt nói nhảm.” Kẻ mới đến nói: “Câm miệng đi theo.”
Ninh Phi nắm lòng bàn tay y, ý đồ động thủ truyền đến qua tiếp xúc thân thể. Y vỗ nhẹ một cái, ra hiệu bản thân tự biết, lên tiếng hỏi: “Bạn của tôi thì sao?”
“Chị Kỳ không cần nó.” Kẻ mới đến nói, giọng lạnh tanh: “Tao có súng đây, chúng mày tốt nhất nên nghe theo chỉ thị của chị Kỳ.”
Thành Dương buông Ninh Phi ra, vươn tay lần mò đi về phía phát ra âm thanh: “Tôi không nhìn thấy, có thể giúp tôi một chút không?” Y hỏi.
Kẻ mới đến phát ra giọng mũi bực bội, vừa tiến đến vừa cảnh cáo: “Đừng hòng giở trò.” Cậu ta đưa tay phải đỡ lấy Thành Dương.
Tinh thần lực đã điều chỉnh bước sóng thích hợp, da thịt vừa tiếp xúc, như một giọt nước chanh tan vào một cốc nước. Cùng với ý chí của Thành Dương, nó che lấp mùi của Quản Kỳ còn sót lại, tiếp quản thân thể này. Kẻ mới đến ngây ra tại chỗ, Thành Dương đoạt súng từ tay cậu ta, ngoảnh lại nói khẽ với Ninh Phi: “Nhân lúc này, đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.