Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 19:




Tình hình tiến triển hoàn toàn khác với dự đoán.
Lách cách một tiếng, còng chân Thành Dương được tháo ra. Ninh Phi áp giải phía sau y, đẩy y hướng về phía nhà vệ sinh. Thành Dương thầm đếm từng bước chân, lặng lẽ ghi nhớ phương hướng, đợi còng tay cũng được tháo bỏ.
Nhưng tay của lính gác đột nhiên vươn đến quần y, kéo khóa xuống.
Thành Dương giật nảy mình, suýt nhảy lên né tránh: “Tôi có thể làm không?”
Ninh Phi không nói một lời, tiếp tục cởi nút, kéo quần lót xuống, dường như còn muốn vươn tay nắm lấy dương v*t Thành Dương.
“Dừng lại!” Thành Dương hô: “Để tôi tự làm.”
Ninh Phi còn chưa kịp mở miệng, dạ dày dẫn đường đã giành trước, kêu “ột” một tiếng.
Tiếp sau có tiếng gió ngắn ngủi, nghe như một tiếng cười kìm nén. Thành Dương gần như hoài nghi mình có nghe lầm hay không, Ninh Phi thoạt trông không giống một người biết cười.
“Đói bụng?” Ninh Phi dừng động tác, hỏi.
Thành Dương gật đầu.
“Tôi mua cơm về.” Ninh Phi nói, dịu dàng đến lạ thường: “Đợi lát cho cậu ăn.”
Hắn vốn đứng phía sau Thành Dương, giờ lại nghiêng nửa người về phía trước, định tiếp tục động tác vừa rồi. Tuy Thành Dương bị bịt mắt, nhưng có thể từ tiếng vải vóc ma sát với da mà nhận ra động thái của Ninh Phi.
Đối phương rất thả lỏng, đây là thời cơ ra tay tuyệt vời.
Cơ hội chỉ có một lần, Thành Dương nhớ lại một lần các động tác võ thuật trong chớp mắt: Trước tiên huých vai trái về phía sau, rồi trở tay vươn xuống dưới, cố đẩy ngã người kia, cuối cùng dùng vòng xích của còng tay vắt qua cổ Ninh Phi. Tốc độ phản ứng của lính gác luôn rất nhanh, y nhất định phải tập kích bất ngờ, vậy mới có cơ may thắng được.
Thừa cơ tay phải Ninh Phi còn đang ở cạnh hông y, y vặn mình, dùng sức đụng vào bả vai đối phương. Nơi tiếp xúc ẩm ướt mềm mại, dường như có một miệng vết thương hình tròn chưa lành. Ninh Phi rên rỉ đau đớn, Thành Dương hơi khựng lại, bất chợt nhớ đến —— trên vai hắn hẳn là vẫn còn vết thương bị đạn bắn lúc đó.
Lúc đó Ninh Phi không đề phòng mà kêu đau với y, chật vật đến nỗi viền mắt cũng đỏ hoe.
Mới phân tâm một chút, hai cổ tay y đã bị bắt lại, không xuất được chiêu tiếp theo. Ninh Phi dùng sức đè y trước bồn rửa tay. Đầu bị ấn thấp xuống, đụng vào vòi nước.
Trong không khí có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hơi thở Ninh Phi nặng nề, giống như đang kiềm chế bản thân, không nói một lời nào.
Thành Dương nhẹ giọng hỏi: “Có phải tôi bất cẩn đụng trúng vết thương của cậu không?
Tay phải Ninh Phi đè chặt sau ót y, lực tay lớn đến mức như muốn xuyên vào. Đó vừa khéo là vị trí tuyến thể tiết ra pheromone, Thành Dương khó chịu xê dịch, rồi hỏi: “Để tôi nhìn xem, có chảy máu không?”
Đầu y bị đẩy về trước đầy thô bạo, thân thể lại cùng lúc bị kéo ngược về. Ninh Phi lôi dương v*t của y ra. Gốc bộ phận quan trọng bị nắm lấy, y không còn dám động đậy, đành phải xoay người theo động tác của Ninh Phi.
Tiếp đó, lính gác không có bất kì hành động nào. Thành Dương ngẫm nghĩ mình có nên xin lỗi hay không, thì nghe thấy Ninh Phi gằn giọng: “Cậu còn ba cái gấp không?”
“Xin lỗi.” Thành Dương cười khổ: “Tình huống thế này, tôi không ra được.”
Ninh Phi thô bạo nhét thứ kia của y vào trong quần, hai ba cái sửa sang lại quần áo, rồi quay lại rửa tay. Để đề phòng Thành Dương lại trốn thoát lần nữa, hắn dựa sát vào phía sau dẫn đường, vòng tay qua hai bên hông để xả nước, tư thế giống như một cái ôm không tình nguyện.
Quần áo Thành Dương từ lúc lên bờ đã bị ném đi, nửa người trên vẫn để trần. Phần da kề sát bả vai của Ninh Phi có chất lỏng ấm nóng chầm chậm rỉ ra.
Ôm vài phần tiếc nuối, y nghĩ, khi nãy mình không nên mềm lòng.
Nhưng mà không chỉ một mình y mềm lòng.
Y bị Ninh Phi áp giải đến phòng ăn. Đầu tiên là âm thanh từ túi nhựa, tiếp đó là hai hộp cơm được lần lượt đặt lên bàn, tiếng tách đũa dùng một lần khẽ vang lên. Y ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, dạ dày không biết bao lâu chưa ăn uống gì bắt đầu quằn quại đau khổ.
“Súng đang trong tay tôi.” Ninh Phi khàn giọng cảnh cáo: “Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn chút.”
Thành Dương gật đầu, tiếp tục áy náy: “Tôi chỉ là không quen bị người khác động chạm nơi đó, không phải cố ý đụng trúng vết thương của cậu.”
Ninh Phi không mở còng tay ra cho y, bắt đầu ăn cơm. Thành Dương lắng tai nghe một lúc, rồi mở miệng hỏi, vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Còn đau không?”
Y có thể cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ trong bầu không khí, qua những câu nói đó, lửa giận trong pháo đài tinh thần của Ninh Phi cứ tiêu tan từng phần, uất ức thì lộ ra từng chút một. Tiếng đũa ngừng lại, người đối diện dường như đang nhìn y. Trực giác mách bảo Thành Dương nên nói thêm nhiều lời thoại an ủi như thế, nhưng câu từ ra tới đầu lưỡi, cuối cùng vẫn do dự.
Y đã thăm dò được kết quả, Ninh Phi thật sự thích y. Xâm nhập thêm nữa, chính là cố ý lợi dụng phần tình cảm này. Như thế quá hèn hạ.
“Há miệng.” Ninh Phi mất tự nhiên nói.
Thành Dương há miệng, một muỗng cơm được đút vào. Y nhai hai lần, sau khi nuốt xuống, muỗng thứ hai lại đến bên mép.
Tuy bụng đói cồn cào, nhưng ăn bữa cơm này hoàn toàn không thấy mùi vị gì.
Ninh Phi đút y ăn xong, rồi quay lại tiếp tục ăn phần mình. Sau khi ăn xong, hắn mở một chai nước khoáng, nắm cằm Thành Dương định rót vào.
Thành Dương thật sự sợ kiểu đi vệ sinh kia, không dám uống nhiều. Không biết do cố ý hay không kiểm soát được mà Ninh Phi đổ tràn ra cũng vẫn chưa dừng tay, nước chảy từ cằm xuống mình y. Thành Dương ho sặc sụa hai cái, hắn mới thu bình về, đóng nắp lại.
“Tôi ra ngoài trước, sẽ quay lại sớm.”
Nghe thấy tiếng nói, Thành Dương ngẩng đầu hướng về phía phát ra âm thanh, hỏi: “Đi đâu? Có thể cho tôi đi cùng không?”
Ninh Phi không đáp, đi thẳng ra ngoài. Bước chân của hắn nghe soàn soạt, giống như đi trên giấy. Cửa bị đóng lại từ bên ngoài, rồi khóa trái. Thành Dương hơi sốt ruột —— y không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết giờ là ngày hay đêm, y phải nhanh chóng bắt liên lạc với công đoàn. Thành Dương đứng lên, dựa vào trí nhớ mơ hồ khập khễnh lần đến cửa, xoay lưng dùng tay mở khóa. Mở không được, mất tinh thần, bèn trực tiếp dùng lưng huých vào cửa.
Sâu trong nhà có tiếng lạch cạch, y không thấy gì cả, đứng tại chỗ lắng tai nghe một lúc. Dưới chân bỗng truyền đến tiếng mèo kêu rất nhỏ, ra là con mèo kia lại chui ra khỏi ngăn kéo, chạy đến lượn vòng quanh chân y.
Thành Dương dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống, để nó trèo lên chân mình. Nó meo meo kêu lên, Thành Dương nhỏ giọng oán giận: “Chủ nhân của mi thật làm người ta đau đầu.”
Nó phụ họa: “Meo.”
Thành Dương nhắm mắt lắng nghe, mơ hồ có cảm giác cùng chung mối thù với nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.