Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 17:




Con mèo không nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Thành Dương cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, yên lặng ngẩng đầu lắng nghe.
Tinh thần thể và chủ nhân của nó dường như đang có một cuộc im lặng đối diện đầy quyết liệt. Qua vài giây, Ninh Phi nhanh chân bước lại, trọng lượng bên người Thành Dương chợt nhẹ đi. Có lẽ y đã nhấc con mèo lên một cách thô bạo, bỏ đi cùng tiếng kêu thê lương và mùi lông mèo rơi rụng. Tiếp đó là một tiếng ầm, cửa tủ bị đóng mạnh, cắt đứt tiếng rầm rì của tinh thần thể.
Thành Dương gần như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và sợ hãi của nó.
Xưa nay y chưa từng nghe có lính gác nào lại đối xử với tinh thần thể của chính mình như thế. Bọn họ có cùng bản nguyên tinh thần, cùng chia sẻ một linh hồn, vốn được xem như một thể —— không ai lại đối xử thô bạo với chính mình.
Khi còn sống, Vũ Tình hay dùng lược gỗ đào chải lông cho cô cáo trắng của mình. Vì độ phù hợp không đủ, Thành Dương không thể nhìn thấy con cáo, nhưng có thể cảm nhận được dòng chảy hạnh phúc giữa họ. Dù cho Vũ Tình mất khống chế, hay thậm chí trong tình trạng điên cuồng, cũng chưa từng làm tổn thương nó.
Nhưng Ninh Phi lại bình tĩnh nhốt con mèo vào ngăn kéo.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Y nghe lính gác nói.
Miệng Thành Dương bị chặn, không lên tiếng được.
“Cậu nghe tôi nói trước đã.” Ninh Phi độc thoại: “Căn cứ giao dịch lúc trước, một khi đã lên giường, tôi nhất định sẽ giúp cậu điều tra chân tướng cái chết của Diệp Vũ Tình. Mấy ngày nay tôi lại điều tra một lần nữa, thu được một vài thông tin, cơ bản cũng có chút manh mối. Cậu có điều gì muốn hỏi không?”
Hắn lại gần Thành Dương, lấy thứ gì đó trong miệng ra, khẽ nói: “Tôi khuyên cậu đừng nên la hét, đây chẳng phải địa bàn của công đoàn đâu.”
Thành Dương quay đầu về phía phát ra âm thanh, môi y dường như sượt qua thứ gì đó. Cảm giác khó chịu khi bị ép buộc tiếp xúc chợt dấy lên, y cau mày hỏi: “Có thể tháo bịt mắt của tôi ra trước không?”
“Không được.”
Ngữ điệu của Ninh Phi rất cứng nhắc, Thành Dương thở dài. Cho dù tinh thần lực bị hạn chế bởi thuốc, y cũng có thể thông qua lời nói, ánh mắt và cử chỉ để thay đổi cảm xúc của người khác, dẫn đề tài theo phương hướng mình mong muốn. Thế nhưng lính gác hạn chế gần hết rồi, chỉ để lại cho y một con đường giao tiếp duy nhất.
Y thử thăm dò hoạt động tâm lý của Ninh Phi, phát hiện đối phương lại dựng lên một màn chắn tinh thần thật cao. Chỉ để lộ ra ngoài một chút cảm xúc yếu ớt, tựa như hạt muối nhỏ tan trong cốc nước lớn. Nếu không có sự cộng hưởng cảm xúc mãnh liệt trước đó, rất có thể Thành Dương đã lỡ mất điểm khác thường này.
Không ngờ đây lại là nỗi sợ.
Thành Dương cảm thấy buồn cười, người bị bắt làm tù binh rõ ràng chính là y, cớ gì Ninh Phi lại sợ y?
“Được rồi.” Y nói: “Trước hết, cậu giải thích chuyện Tạ Đồng và Phương Văn Hạo đã.”
Ninh Phi đáp: “Phương Văn Hạo vốn là mục tiêu trong danh sách của tôi. Cố chủ muốn tôi giết Tạ Đồng, cũng muốn giết gã, ai trước ai sau cũng như nhau. Lúc đó thấy Tạ Đồng không chắc ăn, nên ra tay với gã ta.”
“Cậu lợi dụng tôi.” Thành Dương nói: “Chỉ nói cho tôi một cái tên Tạ Đồng, chính là để tạo hiệu quả chắc chắn hơn với Phương Văn Hạo còn gì.”
Y nghe thấy tiếng bước chân luống cuống, có lẽ Ninh Phi đang đi qua đi lại. “Lợi dụng?” Ninh Phi cười gằn: “Nếu không phải cậu xâm nhập tinh thần tôi, tôi cũng chẳng cho cậu biết chuyện muốn giết Tạ Đồng.”
“Thành ra chuyện này là lỗi của tôi?”
Ninh Phi không nói gì.
Thành Dương tựa đầu vào tường, cười, khóe miệng cong cong đầy khiêu khích: “Nhắc đến, tôi cũng rất tò mò. Là một lính gác đào ngũ, cậu hẳn biết rõ trạng thái tinh thần của bản thân lúc đó dễ bị dẫn đường xâm nhập biết bao nhiêu. Cậu cố ý ư?”
Tiếng bước chân lập tức dừng lại.
Tiếng hít thở của Ninh Phi lướt qua bên tai Thành Dương, dồn dập mà căng thẳng: “Sao cậu biết tôi là lính gác đào ngũ?” Hắn lại gần hỏi: “Cậu nhớ ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.