Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 317: Chương 317






Tuy rằng Bạch Dương hơi bất ngờ với hành động của anh, nhưng vẫn từ chối, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phó, nhưng mà không cần, tôi sợ nhận rồi, lát nữa vị hôn thê của anh lại tâm thần phân liệt, hạ thủ với tôi.”
Nói xong, cô kéo tay Trần Thi Hàm rời đi.
Phó Kình Hiên nhìn cô đi xa, đôi môi mỏng khẽ mím, thu lại chai nước.
Cố Tử Yên có thể nhìn ra anh có hơi không vui, siết chặt chai nước, siết đến mức chai nước biến dạng.
Bởi vì bị Bạch Dương từ chối, thế nên không vui sao?
Cố Tử Yên rũ mắt, che đi sự hung ác trong mắt, ngoài miệng áy náy nói: “Xin lỗi Kình Hiên, đều là tại em, cô Bạch mới…”
“Không liên quan đến em.” Phó Kình Hiên bỏ lại chai nước vào túi, nhìn cô ta: “Nghỉ ngơi xong chưa?”
Cố Tử Yên gật đầu: “Được rồi ạ.”
“Vậy chúng ta tiếp tục đi đi.” Phó Kình Hiên giơ tay về phía cô ta, dự định kéo cô ta dậy.

Nhưng Cố Tử Yên lại ngồi yên không động đậy: “Xin lỗi Kình Hiên, chân em đau quá, chắc không đi được rồi.”
“Chân đau?” Phó Kình Hiên cau mày, nhìn vào chân cô ta: “Trẹo rồi à?”
“Không có.” Cô ta lắc đầu: “Chỉ là vì lâu quá không vận động, thế nên mới…”
Phó Kình Hiên hiểu ra, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó đeo balo ra phía trước, quay lưng về phía Cổ Tử Yên, quỳ xuống nói: “Lên đi.”
Trong mắt Cố Tử Yên lóe lên một tia vui mừng, nhưng nhanh chóng biến mất, tỏ vẻ hoang mang nghi hoặc: “Kình Hiên, anh đang làm gì thế!?”
“Anh cõng em lên.” Phó Kình Hiên nhìn ngọn núi trước mặt, thờ ơ nói.
Cố Tử Yên xua tay: “Thế không hay đâu, bao lâu mới lên được đỉnh núi chứ.”
“Không sao, lên đi.” Phó Kình Hiên nói thêm lần nữa.
Lần này Cố Tử Yên không còn từ chối nữa, trèo lên lưng anh.
Phó Kình Hiên cõng cô ta đứng dậy, đi về phía trước.

Rất nhanh, hai người đã đuổi kịp Bạch Dương và Trần Thi Hàm.
Nhìn thấy hai bóng dáng phía trước, tròng mắt Cố Tử Yên khẽ chuyển, cố ý chỉ một chỗ nham thạch trước mặt, lớn tiếng nói: “Kình Hiên anh xem bên kia kìa, hình dáng của viên đá đó kỳ lạ quá.”
Nghe thấy tiếng của cô ta, Bạch Dương và Trần Thi Hàm vô thức quay đầu.
Nhìn thấy Phó Kình Hiên cõng Cố Tử Yên bước đến, hai người đều ngây ra.
“Chết tiệt, lại cõng cả Cố Tử Yên leo núi, Tổng giám đốc Phó coi mình là siêu nhân đấy à?” Trần Thi Hàm nhỏ giọng nói.
Bạch Dương nhún vai: “Người ta bằng lòng, cô quản được hay sao?”
“Tôi mới không thèm quản đó.” Trần Thi Hàm trợn tròn mắt: “Tôi chính là không vừa mắt dáng vẻ đắc ý đó của Cố Tử Yên, đừng tưởng tôi không biết cô ta hét như vậy, là để chúng ta thấy Tổng giám đốc Phó đang cõng cô ta.”
Bạch Dương cười: “Được rồi, người ta đến rồi kìa, đừng nói nữa.”
Trần Thi Hàm lè lưỡi, ngậm miệng lại.
“Cô Bạch Dương, cô Trần.” Đến bên cạnh Bạch Dương và Trần Thi Hàm, Cố Tử Yên cười, vẫy tay với hai người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.