Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1499:




CHƯƠNG 1499

Suy cho cùng thì khi ấy mối quan hệ giữa cô và Lục Khởi chưa hoàn toàn phát triển thành bạn thân, không chừng cô thật sự sẽ động lòng với Lục Khởi.

Nghe câu trả lời của Bạch Dương, bà Lục tiếc nuối lắc đầu, mặt lộ vẻ tức giận vì đã không tranh giành: “Quả nhiên là do thằng nhóc A Khởi vô dụng, tự mình bỏ lỡ”

Giống như Dương Dương đã nói, nếu lúc đó A Khởi thổ lộ tình cảm với Dương Dương thì có khi Dương Dương đã đến với A Khởi rồi.

Nhưng bản thân A Khởi lại không có can đảm.

“Bác biết rồi.’ Bà Lục cười chua xót: “Vậy Dương Dương à, giữa cháu và A Khởi thật sự không có hy vọng đúng không?”

Bạch Dương gật đầu, vâng một tiếng: “Xin lỗi bác gái, cháu thật sự không có suy nghĩ đó với A Khởi.”

“Được, bác gái biết rồi. Bà Lục khuấy cà phê: “Thật ra hôm nay bác đến tìm cháu là vì muốn lấy được đáp án chính xác giữa cháu và A Khởi có hy vọng hay không. Nếu có thể, người mẹ là bác đây cược tấm mặt mo này, cầu xin cháu cho A Khởi cơ hội.

Còn nếu không thể, bác sẽ về khuyên nhủ A Khởi, để thằng bé buông tay, bằng không sẽ chỉ khiến cháu cảm thấy áp lực”

“Bác gái, cảm ơn bác ạ… Bạch Dương cảm động đến mức hốc mắt hơi đỏ lên.

Bà Lục hiền từ vỗ vào mu bàn tay cô: “Có gì đâu mà phải cảm ơn. Bác làm như vậy không phải chỉ vì cháu mà vì A Khởi nhiều hơn. Cháu đã không yêu A Khởi rồi, nếu bác cứng rắn ép buộc cháu đến với nó thì A Khởi cũng không hạnh phúc. Thế nên không bằng bác khuyên A Khởi buông tay”

“Bác nói rất đúng ạ.” Bạch Dương gật đầu.

Hai người ngồi trò chuyện trong quán cà phê chừng một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng bà Lục nhận được điện thoại của bạn hẹn bà đến thẩm mỹ viện làm spa, lúc này bà mới tạm biệt Bạch Dương, rời khỏi quán cà phê.

Bạch Dương tiễn bà Lục đến bên đường, sau khi nhìn bà Lục lên xe, cô mới trở về quán cà phê để tính tiền.

Tính tiền xong, cô chuẩn bị rời đi.

Nhưng rồi vừa mới bước ra khỏi quán thì nhận được điện thoại của Phó Kình Hiên.

“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương vừa đi về phía xe của mình vừa mở miệng gọi một tiếng.

Phó Kình Hiên nghe cô gọi như thế thì nhíu mày.

Cách xưng hô này đúng là quá xa cách gượng gạo.

Anh phải tìm cơ hội bảo cô đổi cái khác mới được.

“Nghe vệ sĩ nói bà Lục hẹn em gặp mặt đúng không?” Phó Kình Hiên đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn thành phố phồn hoa bên ngoài rồi hỏi.

Bạch Dương nhíu mày: “Tổng giám đốc Phó, chẳng lẽ hai vệ sĩ của anh vẫn nghe lời anh theo dõi tôi sao?”

Nghe thấy vẻ không vui trong giọng điệu của cô, lúc này Phó Kình Hiên mới sực nhận ra lời nói của mình đã khiến cô hiểu lầm, bèn khẽ hé đôi môi mỏng giải thích: “Tôi không bảo bọn họ theo dõi em, em muốn làm gì bọn họ sẽ không báo cáo với tôi, họ chỉ báo cáo chuyện liên quan đến an toàn của em thôi.”

“An toàn?” Bạch Dương mở cửa xe rồi ngồi lên ghế lái, đóng cửa xe lại, bất mãn hỏi: “Tôi chỉ đi gặp bác gái thôi, có gì không an toàn đâu chứ?”

“Em quên rồi à? Em và Lục Khởi cãi nhau đến mức tránh mặt nhau, tôi lo bà Lục thương con trai sốt ruột nên đến gây phiền phức cho em.” Phó Kình Hiên xoay người đi về phía bàn làm việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.