Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1403:




Chương 1403

“Mọi người đã đến rồi à” Cảnh sát Trần đang đứng ở vòng ngoài ghi chép. Thấy ba người là Bạch Dương, Phó Kình Hiên cùng trợ lý Trương thì lập tức đóng sổ ghi chép lại và đi tới.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Cảnh sát Trần, tình hình thế nào?”

Anh đưa mắt nhìn về phía trước.

Phía trước bị các bác sĩ và cảnh sát vây chật kín không một kẽ hở, nhất thời không thấy rõ được tình hình cụ thể.

Nên anh đành phải hỏi cảnh sát Trần.

Cảnh sát Trần ấn vành mũ xuống, trả lời: “Thi thể vẫn đang nằm đó. Pháp y chưa đến nên tạm thời để bác sĩ của bệnh viện này khám nghiệm tử thi trước. Nhưng dù gì các bác sĩ ở đây cũng không phải pháp y, không phải dân chuyên khám nghiệm tử thi nên quá chậm chạp, đến giờ vẫn chưa ra được kết quả gì.”

“Tại sao không gọi Lâm Diệc Hàng tới làm?” Phó Kình Hiên chau mày.

Gã đó rất có hứng thú với việc nghiên cứu cơ thể con người.

Nên khi còn ở nước ngoài, nghe nói cũng không ít lần làm pháp y bán thời gian.

Vì chỉ có pháp y mới có thể thực nghiệm trên cơ thể con người mọi lúc, mọi nơi.

“Tìm rồi.” Cảnh sát Trần thở dài thườn thượt: “Đã có bác sĩ đề nghị gọi bác sĩ Lâm tới, nhưng bác sĩ Lâm hiện đang phẫu thuật cho bệnh nhân, tạm thời không thể có mặt, phải một lát nữa mới đến.”

“Không, anh ấy đến rồi.” Bạch Dương chỉ vào bóng dáng trước mặt, lên tiếng.

Phó Kình Hiên và cảnh sát Trần cùng nhìn theo, thấy Lâm Diệc Hàng vẫn mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật màu xanh thẫm chưa cởi bỏ, đội cả mũ phẫu thuật vội vã đi tới.

Mặt cảnh sát Trần tươi rói: “Tốt quá rồi, bác sĩ Lâm đã tới. Khám nghiệm tử thi cho Cố Tử Yên xong, chắc sẽ có thể suy luận ra nguyên nhân Cố Tử Yên tự sát. Tổng giám đốc Phó, cô Bạch, tôi ra với bác sĩ Lâm trước đây.”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.

Cảnh sát Trần đi về phía Lâm Diệc Hàng.

Hiển nhiên là Lâm Diệc Hàng đã trông thấy anh ta, cũng thấy cả Bạch Dương và Phó Kình Hiên phía sau.

Lâm Diệc Hàng không đếm xỉa gì đến Phó Kình Hiên, chỉ gật đầu với Bạch Dương thay cho lời chào.

Dĩ nhiên Bạch Dương cũng đáp lại, sau đó thấy cảnh sát Trần bắt đầu trao đổi với anh 1a.

Hai người trao đổi vài câu xong, cảnh sát Trần tách đám đông vây xung quanh thi thể của Cố Tử Yên ra.

Ngay khi vừa tách ra, tình trạng thi thể của Cố Tử Yên tự khắc hé lộ ngay trước mắt Bạch Dương.

Vốn dĩ bản thân Bạch Dương đã sợ hãi người chết, bây giờ bất chợt nhìn thấy thi thể chết thê thảm của Cố Tử Yên, bỗng chốc sợ tái mặt, hét lên: “ÁI”

Cảnh tượng đó như thế nào chứ? Cố Tử Yên nằm úp sấp trên bãi cỏ, cả vũng máu tươi nhuộm đỏ khóm cỏ xanh.

Còn mặt của Cố Tử Yên cũng nát bươm vì cú ngã, chẳng nhìn rõ được diện mạo, thậm chí đầu còn lõm vào một cục, có cả chất gì đó màu trắng chảy ra…

Sau mấy bận nôn khan, Bạch Dương nhắm †ịt mắt, ngã xuống ngất lịm.

“Bạch Dương!” Thấy cô đổ người về phía mình, sắc mặt Phó Kình Hiên căng thẳng, vội giơ tay ra ôm cô vào lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.