Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1287:




Chương 1287

Bà Cố cứ thế mà cơ thể mất thăng bằng, mông ngồi phịch dưới đất, cả người đơ ra.

Bà ta… bà ta vậy mà bị Bạch Dương đẩy Ngã!

Ở trong ánh mắt ngây ngốc của bà Cố, Bạch Dương khuyu người xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà Cố: “Nói thật nha bà Cố, nếu được, tôi cũng rất muốn tát bà hai cái để trả lại một gậy mà con gái Cố Mạn Tình của bà đánh tôi, dù sao nợ con mẹ trả, nhưng con người của tôi luôn kính già yêu trẻ, cho nên tôi chỉ đành nhịn loại manh động này, không ra tay với bà, vậy nên bà Cố, các người cũng nên an phận một chút.

Cố gắng trân trọng ba tháng cuối cùng này, dù sao sau ba tháng này là những ngày tháng bình yên cuối cùng của các người, nếu các người không an phận, vậy tôi cũng sẽ không quan tâm cái khác, khiến các người ngay cả ba tháng bình yên cuối cùng cũng không cói”

Nói xong, cô vỗ nhẹ vào mặt của bà Cố.

Bà Cố hoàn hồn trong sự ngây ngốc, bà ta †úm cánh tay của Bạch Dương, nghiến răng hỏi: “Cô nói cái gì? Cái gì gọi là ba tháng cuối cùng, lời này của cô rốt cuộc có ý gì?”

“Có ý gì các người ba tháng sau sẽ biết.”

Bạch Dương lấp lửng cười híp mắt, sau đó hết tay của bà ta ra, đứng dậy không quan †âm bà ta nữa, cất bước đi về phía trước.

Hai tay của bà Cố bị Bạch Dương hất ra đất, lòng bàn tay trực tiếp bị cọ trầy da, đau tới mức bà ta rít một tiếng.

Nhưng bà ta không để tâm, mà quay đầu hét lớn với bóng lưng của Bạch Dương: “Cô đứng lại, cô nói rõ đi, ba tháng cuối cùng rốt cuộc có ý gì?”

Trực giác nói với bà ta, nhất định không phải chuyện gì tốt.

Vậy nên bà ta nhất định phải làm rõ.

Tuy nhiên Bạch Dương căn bản sẽ không cho bà ta cơ hội này, coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh cả người hoàn toàn biến mất ở phạm vi tâm nhìn của bà Cố.

Bà Cố tức đến mức đánh vào đất, nhưng hết cách, chỉ có thể cố kìm nén cơn giận mà đứng dậy, rảo bước chạy vào tòa nội trú, chuẩn bị nói điều này cho Cố Việt Bân.

Có lẽ Việt Bân sẽ biết điều gì đó.

Cho dù không biết, Việt Bân cũng có thể đề phòng trước.

Ở một bên khác, Bạch Dương sau khi rời khỏi bệnh viện, lái xe thẳng đến tập đoàn Phó Thị.

Khoảng 40 phút sau thì đến tập đoàn Phó Thị.

Cô đỗ xe xong, xách cặp lồng giữ nhiệt, nhấc chân đi vào tòa nhà Phó Thị.

“Xin chào.” Bạch Dương đi tới trước mặt lễ tân.

Lễ tân mỉm cười lịch sự: “Chào cô.”

“Tôi tìm Phó Kình Hiên.” Bạch Dương mở miệng nói ra mục đích đến của mình.

Lễ tân nghe thấy cái tên này, đầu tiên là sững người, sau đó nụ cười nhạt đi rất nhiều, ánh mắt khó hiểu đánh giá Bạch Dương.

Ha, lại là một người phụ nữ ham mê sắc đẹp của Phó tổng của bọn họ và vị trí bà Phó.

Phải nghĩ một lý do đuổi người đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.