Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1286:




Chương 1286

Cô lau rất nhanh, cũng rất vội, hơn nữa lực đạo cũng rất lớn, giống như tay bẩn cực kỳ.

So với tốc độ mà bà Cố vừa lau, tốc độ này của cô rõ ràng đang nói với bà Cố, tay của bà Cố bẩn hơn tay của cô.

Sau khi bà Cố hiểu được ý của cô thì tức đến nỗi trước mắt tối sầm: “Cô… cô thật sự không có gia giáo!”

“Tôi không có gia giáo sao?” Bạch Dương bị lời của bà Cố làm cho tức cười: “Tôi có gia giáo hay không tạm thời không bàn luận, nhưng tôi cảm thấy bà Cố bà nhất định không có gia giáo, dù sao chỉ là trả đũa, không phải ai cũng được giống như bà Cố bà, làm siêu như vậy, phải biết, là ba nói tôi bẩn trước, cho nên tôi mới nói bà bẩn, sao hả, chỉ có thể để bà nói người khác, không cho phép người khác nói bà sao, ai nói bà thì là người đó không có gia giáo, đây gọi là đạo lý gì!”

Bà Cố bị những lời này của Bạch Dương làm cho rất chột dạ, cũng có hơi đuối lý.

Dù sao qua thật là bà ta chê bẩn trước.

“Cho dù như vậy, tôi cũng tính là trưởng bối của cô, cô như vậy…”

“Bà tính là trưởng bối của nhánh nào của tôi?” Không đợi bà Cố nói hết, Bạch Dương ép lại một bước, cường thế cắt ngang lời bà ta: “Bà Cố, bà biết tôi ghét gì nhất không? Tôi ghét nhất một số người ỷ mình lớn tuổi, rõ ràng không có quan hệ gì với tôi, còn diễn dáng vẻ của trưởng bối của tôi dạy dỗ tôi, thật sự vô cùng nực cười, con của mình còn không dạy được, còn đi dạy người khác, nói thật, có thể dạy được hai đứa con gái xấu xa bẩm sinh như vậy, tôi cũng khá khâm phục bà Cố đấy.”

Cố Tử Yên thì không nói, dù sao cặp vợ chồng như Cố Việt Bân và bà Cố, vốn dĩ tam quan chênh lạc, tâm địa méo mó ác độc, cho nên Cố Tử Yên trở thành một người có lòng dạ ác độc cũng không hề kỳ lạ.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Nhưng Lý Thất thì khác, Lý Thất luôn lớn lên ở trong gia đình người khác, mới trở về nhà họ Cố chưa được 2-3 tháng thì lộ ra một mặt xấu xa ác độc, vậy cô chỉ có thể nói, người của nhà họ Cố này, từ trong gen đã xấu xa.

“Xấu xa?” Bà Cố nghe thấy Bạch Dương hình dung về hai đứa con gái của mình, con mắt đỏ au lên, cả người tức đến run rẩy: “Cô dám nói con gái của tôi như vậy!”

Bà ta thẹn quá hóa giận giơ tay lên, muốn tát vào mặt Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn tay của bà ta, đôi mắt nheo lại, trực tiếp giơ tay túm cổ tay của bà ta, dùng sức vặn.

Bà Cố bỗng đau thét lên: “Buông tôi ra!”

“Buông bà ra sao?” Bạch Dương cười lạnh một tiếng: ‘Buông bà ra để bà tiếp tục đánh tôi sao?”

Bà Cố không lên tiếng, trừng hai mắt nhìn chằm chằm cô, giống như muốn khoan thủng hai lỗ trên người cô.

Bạch Dương thấy hận ý trong mắt bà Cố, không biết tại sao, trong lòng lại chua xót.

Có điều rất nhanh, loại cảm giác này lại biến mất không thấy đâu nữa, đôi môi đỏ hờ hững cong lên: “Nhìn dáng vẻ bà Cố không phục lắm nhỉ, cũng đúng, đánh người không thành công, sao có thể phục được.”

“Bạch Dương, tôi cảnh cáo cô mau buông †ôi ra, nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ!” Bà Cố rút hai lần, muốn rút tay ra.

Nhưng Bạch Dương siết rất chặt, bà ta làm sao cũng không rút được.

Điều này khiến bà Cố ý thức rõ được, mình không phải là đối thủ của Bạch Dương, càng không thích hợp cứng đối cứng với Bạch Dương, nếu không người chịu thiệt sẽ chỉ là cô ta.

“Buông bà ra sao? Có thể.” Bạch Dương nói xong, đẩy bà Cố ra sau, sau đó buông tay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.