Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1282:




Chương 1282

Phó Kình Hiên thả tay đang đặt ở trên mắt xuống, ngồi thẳng người nhìn anh ta: “Mọi chuyện sắp xếp xong rồi?”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy: “Một lát nữa cậu đi làm thủ tục xuất viện đi.”

“Cái gì?” Đầu tiên là trợ lý Trương giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn anh: “Phó tổng, anh muốn xuất viện?”

“Đúng.” Phó Kình Hiên đi đến giường bệnh.

Trợ lý Trương đi theo phía sau anh: “Tại sao, vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, bây giờ không phải là lúc có thể xuất viện.”

“Về nhà chữa thương cũng giống như nhau thôi.” Phó Kình Hiên ngồi bên mép giường nhéo nhéo mi tâm: “Quan trọng nhất chính là tôi không muốn để Bạch Dương đến chăm sóc tôi.”

“Tại sao?” Trợ lý Trương thật sự khó hiểu.

Ban đầu cô Bạch nói chăm sóc cho Phó tổng, rõ ràng là Phó tổng rất vui mừng.

Bởi vì Phó tổng có thể ở cùng cô Bạch.

Nhưng mà bây giờ Phó tổng lại thay đổi ý định rồi?

Phó Kình Hiên mím môi, thờ ơ nói: “Tôi đã buông tay Bạch Dương, đương nhiên không thể tiếp tục đến gần cô ấy.”

Nghe nói như thế, trong nháy mắt trợ lý Trương liền hiểu ý anh, trong lòng có vô vàn cảm xúc.

Phó tổng cảm thấy bản thân chỉ có ba năm tuổi thọ, không những nên buông tay cô Bạch, thậm chí còn không nên gần gũi cô Bạch.

Bởi vì bản thân Phó tổng gần gũi cô Bạch, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của cô Bạch, ngộ nhỡ sau khi thời gian lâu dần, trong lòng cô Bạch lại bắt đầu yêu Phó tổng, mà Phó tổng lại mất đi, như vậy sẽ gây tổn thương cho cô Bạch.

Dù sao người vừa mới yêu thì mất, không phải tổn thương thì là cái gì?

Phó tổng lo lắng điều này, cho nên bây giờ định cách xa cô Bạch.

“Được Phó tổng, tôi biết rồi, tôi lát nữa sẽ đi làm thủ tục xuất viện.” Trợ lý Trương thở dài, đồng ý.

Phó Kình Hiên khẽ khoát tay: “Đi đi.”

Trợ lý Trương đáp một tiếng thì xoay người đi ra ngoài.

Tối hôm đó, Phó Kình Hiên trực tiếp xuất viện, sống ở một căn hộ ở trung tâm thành phố, định ở đó dưỡng thương ổn hơn một chút rồi mới trở vê Phó công quán.

Mà tất cả chuyện này, Bạch Dương cũng không biết.

Mãi đến sáng hôm sau, cô xách canh xương đã hầm sẵn đến bệnh viện thì phát hiện trong phòng bệnh không phải là Phó Kình Hiên, mà là một bệnh nhân không quen biết khác, cả người đều ngây ra.

Chuyện gì xảy ra?

Phó Kình Hiên đâu?

“Cô y tá.” Bạch Dương kéo y tá đẩy xe đẩy, vừa hay đi qua bên cạnh, vội vàng hỏi: “Xin hỏi một chút, bệnh nhên ở phòng bệnh này đâu?”

Y tá liếc nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: “Bệnh nhân không phải ở bên trong hay sao.”

“Không, người tôi chỉ không phải người đó, người tôi nói là Phó Kình Hiên.” Bạch Dương nhíu mày nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.