Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1276:




Chương 1276

“Tôi…” Trợ lý Trương nắm chặt nắm tay, nói không nên lời.

Đúng vậy đó, nếu như trái tim phù hợp dễ tìm như thế, dựa vào thế lực nhà họ Phó, bây giờ đã tìm được rồi.

Mà bởi vì tỉ lệ có thể tìm thấy nó quá nhỏ, cho nên Phó tổng mới buông tay cô Bạch.

Ở dưới lầu, cuối cùng Bạch Dương cũng đã tỉnh táo lại từ tình trạng ngây ngốc, cô đứng dậy, không vui nhìn Trình Minh Viễn: “Anh làm gì vậy?”

Trình Minh Viễn không ngờ là phản ứng của cô lại lớn như thế, mắt lóe lên một cái liền thu tay trở về: “Lau vết kem cho cô thôi.”

Sợ là cô không tin, anh ta còn đưa khăn giấy ra trước mặt cô, ra hiệu kêu cô nhìn.

Bạch Dương nhìn thấy ở phía trên đúng là có dính chút kem, biết là mình đã hiểu lầm rồi, cô bình tĩnh lại rồi ngồi xuống: “Hóa ra là như vậy, tôi xin lỗi nha, tôi còn tưởng là anh…”

“Cho là tôi chiếm tiện nghi của cô à.” Trình Minh Viễn cười hì hì.

Bạch Dương từ chối cho ý kiến, mím mím môi: “Nói tóm lại là sau này anh đừng có làm như vậy nữa, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, anh có thể nói với tôi để tự tôi lau là được.”

“Tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi, sẽ không có người nào hiểu lầm đâu, nhưng mà nếu như cô đã nói vậy thì thôi.” Trình Minh Viễn nhún nhún vai, đáp lời.

Chỉ có anh ta mới biết được trong lòng mình tiếc nuối tới cỡ nào.

Anh ta nghĩ dùng cử chỉ mập mờ để cô dần dần quen thuộc, cuối cùng có thể làm cô rung động.

Nhưng mà không ngờ cô lại cảnh giác như thế, sự đề phòng cứ như sắt thép, một chút cơ hội mập mờ cũng không cho anh †a.

Xem ra là muốn theo đuổi cô thì phải từ từ rồi.

Trình Minh Viễn cười khổ lắc đầu.

Một tiếng sau, bữa cơm của hai người kết thúc.

Bạch Dương đi thanh toán, lại gói hai phần bánh gato ô mai chuẩn bị đi về.

Vừa ra khỏi nhà hàng liền có một cơn gió lạnh thổi tới, thổi vào người và mặt Bạch Dương, làm cô nhịn không được mà hắt hơi, thậm chí cả tay chân đều đang run rẩy theo.

Trình Minh Viễn thấy thế thì vội vàng hỏi: “Lạnh hả?”

“Có hơi hơi.” Bạch Dương gật đầu trả lời, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Trên trời không có một vì sao, ngay cả mặt trăng cũng không có, đen đến nỗi làm lòng người ngột ngạt, xem ra là chẳng bao lâu nữa chắc sẽ có mưa.

Đang suy nghĩ, hai vai Bạch Dương bỗng nhiên trầm xuống, trên vai cô có thêm một vật.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xem, lúc này mới phát hiện trên vai mình lại có nhiều hơn một cái áo khoác.

Cái áo vô cùng quen mắt, là của Trình Minh Viễn khoác lên cho cô.

Bạch Dương quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy áo khoác của người đàn ông không có ở trên người anh ta nữa, mà chỉ còn một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo len, cô ngạc nhiên nói: “Sao anh lại đưa áo khoác cho tôi?”

“Không phải là cô lạnh à, là đàn ông, chuyện nên làm thôi.” Trình Minh Viễn cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.