Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 7: Chú ơi, con thay nó giúp chú nha




Phó Tuyết Thâm run nhẹ.
“Lạnh sao?” Ngón tay có gel bôi trơn đặt trước hậu huyệt, cậu rũ mắt tỉ mỉ nhìn nếp nhăn uốn lượn bên ngoài lỗ nhỏ hồng hồng, giọng nói khàn khàn: “Nhịn một chút, lát nữa sẽ nóng thôi.”
Cậu hơi dùng sức, một ngón tay lập tức đi vào, anh siết chặt mông, nhíu mày hừ nhẹ. Quá chặt, quá nóng. Phó Thành hít sâu, tiếp tục đẩy ngón tay vào.
Phó Tuyết Thâm kẹp chặt chân kêu một tiếng, dương v*t giữa hai chân chậm rãi ngẩng đầu.
Yết hầu chuyển động, hô hấp dần chậm lại, cậu đâm sâu vào, ngón tay điêu luyện ma xát với thịt huyệt non mềm.
“Ưm…” Hơi đau, nhưng hơn hết là một loại cảm giác không thể mô tả bằng lời từ nơi bị kích thích truyền đến, không khó chịu lắm, ngược lại cậu nhỏ còn vì nó mà cứng. Nói không chừng anh thật sự phù hợp với vị trí nằm dưới hơn, Phó Tuyết Thâm vừa nghĩ tới đây, cơ thể đột nhiên giật mạnh, “A ——!”
Cảm giác như bị điện giật, anh bối rối một lúc, mãi đến hai giây sau mới nhận ra tiếng rên vừa rồi phát ra từ miệng mình bèn giơ tay che miệng lại.
“Không sao đâu chú, trong nhà chỉ có con với chú, thoải mái thì chú cứ rên.” Phó Thành lại nhấn vào chỗ đó khiến anh run lên, khoái cảm xa lạ quá mức mãnh liệt, anh không kiềm được lại rên một tiếng.
“Chú ơi, tiếng rên của chú thật dễ nghe.” Cậu đè eo anh tăng nhanh tốc độ cắm rút. Phó Tuyết Thâm kêu “a a” liên tục, cơ thể trần truồng dưới thân cậu co giật như cá thiếu nước. Trên thực tế anh không thiếu nước mà ngược lại lỗ nhỏ bên dưới còn chảy ra không ít dâm dịch. Khoái cảm kéo đến như thủy triều khiến anh rơi vào trạng thái điên cuồng, đồng thời cảm thấy sợ sệt, chỉ mới một ngón tay mà anh đã biến thành vậy, nếu tiếp theo còn làm nữa anh thật không dám nghĩ bản thân sẽ có bộ dạng gì.
Phó Thành sẽ nhìn anh ra sao? Có khi nào sẽ cho rằng anh là kẻ dâm đãng? Còn nữa, tại sao phía dưới lại chảy nhiều nước đến vậy? Anh rõ ràng là một tên đàn ông lại chảy nước, phản ứng này không được bình thường, lỗ nhỏ vì dâm dịch mà rối tinh rối mù, ga giường cũng bị anh làm ướt. Phó Tuyết Thâm nâng mông muốn di chuyển sang chỗ khô ráo, nào ngờ lại bị hiểu lầm, cậu nghĩ anh vẫn thấy không đủ bèn vươn tay đỡ mông giúp anh nằm vững, đồng thời đút thêm một ngón tay vào, điên cuồng đâm rút kích thích hậu huyệt ướt át.
“Ưm…A a a a…”
Phó Thành quá giỏi, chỉ dùng có hai ngón tay đã làm anh muốn bắn.
“Phó Thành, cậu… Dừng chút, a… Không được…”
Cậu ôm anh vào lòng, vùi đầu vào cổ anh hít một hơi thật sâu. Nếu lúc này anh có thể thấy mặt cậu sẽ phát hiện ra đứa cháu trai này hoàn toàn khác so với ngày thường, đuôi mắt ẩn giấu dục vọng nóng bỏng, trong mắt là tình cảm yêu mến cuồng nhiệt. Cậu ôm chặt anh, ôm người đàn ông mà cậu đã lén lút yêu thầm suốt nhiều năm liền. Cậu không có cách nào kiểm soát dục vọng của mình, ngay lúc này đây cậu thật sự muốn rút ngón tay ra đâm dương v*t đã sưng to vào cơ thể đối phương, dùng sức chơi chết anh, nhìn anh đau đớn, nghe anh khóc lóc. Cậu muốn thấy anh rít gào cao trào, muốn anh nức nở gọi tên cậu.
Không kêu tên cũng được, cậu cho phép anh gọi cậu là “ông xã” trên giường.
Cậu chính là một tên biến thái, cậu muốn làm tình với chú ruột của mình, muốn nghe chú ấy gọi một tiếng “ông xã”. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh khi còn nhỏ cậu đã biết tương lai sẽ trở thành kẻ biến thái, không sao cả.
Có điều hiện tại vẫn chưa đến lúc, cậu cần phải nhẫn nhịn.
Chịu đựng.
“Phó Thành…” Phó Tuyết Thâm đổ rất nhiều mồ hôi, thở hổn hển, anh nhíu mày ngửa cổ, yếu đuối vô lực gọi tên cậu, “Tôi thật sự… Không được… A…”
Phó Thành không hề bị lay động, cậu tiếp tục đút thêm một ngón tay vào, hậu huyệt đã ướt lắm rồi nhưng cậu vẫn cảm giác ngón tay ra vào rất khó khăn, nơi đó căng chặt, miễn cưỡng lắm mới chứa được ba ngón tay.
“Chú nhìn xem, lỗ nhỏ đói bụng đến mức siết tay con đau quá.” Cậu hỏi anh: “Chú ơi, thật sự chưa từng có ai chạm qua nơi này sao?”
Vốn Phó Tuyết Thâm đã sắp cao trào, hậu huyệt vừa đau vừa sướng, dương v*t cương cứng, nghe cậu nói xong liền tức giận mắng: “Thằng nào chê mạng ngắn dám đè ông xuống làm hả? Không làm nữa, đau muốn chết, lấy ra!”
Phó Tuyết Thâm muốn đẩy Phó Thành ra nhưng không được, trái lại còn bị đối phương siết chặt. Cậu vui sướng khi nhận được đáp án ngoài mong đợi, biểu cảm mừng rỡ không cách nào che giấu. Cậu không ngờ loại người ăn chơi điên cuồng như Phó Tuyết Thâm lại chưa bao giờ nằm dưới, cậu cứ tưởng vị trí nào anh cũng đã thử qua vài lần.
“Chú ơi chú ơi, con thích chú nhiều lắm.” Anh không hiểu sao thằng nhóc này lại bỗng nhiên phát điên và cũng không có tâm trạng nghiên cứu, mày nhíu lại, đẩy cậu ra, “Đừng ôm, nóng muốn chết.”
Phó Thành ngồi thẳng dậy, rướn người lấy món đồ chơi để trên đầu giường rồi dùng bạo lực đập vỡ nó. Phó Tuyết Thâm quay đầu, nhìn thứ đồ chơi vừa mua không lâu bị cậu đập đến biến dạng mà hoảng sợ. Sao tự dưng thằng nhóc này mạnh bạo quá vậy? Anh chỉ muốn đẩy cậu ra thôi mà, có vậy cũng giận?
“Cậu làm cái gì thế Phó Thành?”
Cậu vứt món đồ chơi đã hỏng vào thùng rác, nhào tới ôm chặt anh, “Chú ơi, cái đó dùng không tốt cho cơ thể đâu, đừng dùng.”
Thế sao lúc trước cậu không nói?
Tư thế ôm của Phó Thành quá thân mật, anh không quen và cũng cảm thấy giữa chú cháu không nên làm động tác như vậy, “giúp đỡ” thì “giúp đỡ” nhưng cái ôm này không phù hợp.
“Chú ơi, con thay nó giúp chú nha?” Phó Thành thay đổi chủ ý, cậu không muốn đợi nữa, không muốn Phó Tuyết Thâm sẽ bị người nào đó ngoài cậu làm, cả đồ chơi cũng không được, cậu muốn mình là người đàn ông đầu tiên của anh.
“Chú ơi, con muốn làm chú.”
Anh để tay lên vai cậu, vốn định lấy sức đẩy cậu ra, nghe cậu nói xong lập tức cứng đờ.
– Còn tiếp –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.