Thú Tu Thành Thần

Chương 838: Trả thù




Băng Thần đi tới trước mặt Vương Khang lạnh giọng hỏi:
"Ngươi không chạy?"
Vương Khang nhìn anh trai của mình cười thảm hỏi: 
"Chạy được sao?"
Băng Thần gật gù cười nói:
"Ngươi có thể đoán xem ta sẽ làm gì ngươi không? 
Vương Khang im lặng nhắm mắt lại, vẻ mặt của hắn ưu thương vô cùng, Băng Thần thì hừ một tiếng sau đó vẽ vài đường trên mắt hắn rồi nói:
"Ngươi nghĩ cái trò giả tạo của ngươi còn có tác dụng hay sao, trước kia không phải vì mẹ thì ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng ta không ngờ ta lại làm ra nhiều chuyện điên rõ như thế."
Vương Khang nhận ra sự quyết tâm của Băng Thần thế nên lạnh giọng nói:
"Trước khi ta chết thì ngươi cũng phải để ta chết được minh bạch chứ anh trai."
Băng Thần thở ra một hơi rồi nói:
"Trước tiên ngươi nhớ Thiện Nữ chứ?"
Vương Khang vốn đang muốn nói lý rồi mang mẫu thân ra để kiềm chế Băng Thần nhưng rõ ràng không được rồi, hắn cắn răng nói:
"Chì vì một con đàn bà mà ngươi làm ra những chuyện này?"
"Xoẹt"
Đôi bàn chân của Vương Khang bị cắt xuống, Băng Thần lạnh giọng nói:
"Chỉ vì con đàn bà đó mà ngươi dám phản bội ta?"
"Xoẹt"
Cổ chân rơi xuống, Vương Khang mồ hồi chảy ròng ròng nhưng cắn chặt răng, Băng Thần khẽ cười nói:
"Một trăm vạn năm trôi qua ngươi cũng tiến bộ không ít, ta muốn xem xem khi ta thắt lát ngươi thì ngươi có còn cắn răng không một tiếng rên như thế này tiếp không."
Vương Khang nghe thế run hết cả người nhìn thẳng Băng Thần sợ hãi nói: 
"Ngươi điên rồi, ta là em trai của ngươi."
Băng Thần cười nói:
"Cha ta còn giết huống gì ngươi, chỉ có điều họ sẽ chết nhẹ nhàng hơn ngươi, có điều vì ngươi là em trai ta thế nên ta sẽ cho ngươi được chết trên ngai vào như trong lòng ngươi muốn, thế nào thấy ta tốt hay không?"
Vương Khang không nói gì cả nhưng Băng Thần thấy vẻ mặt của hắn ta thì rất vui vẻ nói:
"Không những thế từ hoàng hậu của ngươi đến phi tần của ngươi cũng do ta chăm sóc dùm, Thiện Nữ khi xưa chết đi cùng với đứa con chưa ra đời của ta, kiếp này mấy nàng thay ngươi trả cho ta một đứa con, ngươi thấy như thế công bằng chứ."
Phun ra một ngụm máu vì tức giận, Vương Khang nhớ lại quang cảnh hôm mình về cung, trên chiếc giường của hắn thấm đẫm mùi tinh hoa của nam nhân khác, không những thế trên thư phòng cũng ngai vàng của hắn cũng đày rẫy dấu vết ân ái của bọn họ.
Hít sâu một hơi hắn cười nói:
"Hóa ra ngươi cũng thích xài lại giày rách của ta."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi bị bất lực đừng tưởng ta không biết, thậm chí Thu Thiền thì ngoài 3 cm ngoài thì bên trong vẫn còn trinh nguyên."
Vương Khang lại phun ra thêm một ngụm máu, Băng Thần đuôi khẽ cứa đi một phần chân của Vương Khang sau đó lại kế bên hắn khẽ giọng nói:
"Không những nơi đó gần như nguyên vẹn, những nơi khác cũng còn hoàn mỹ, chắc ngươi chưa được thử cái tư vị đó nhỉ."
Nôn ra thêm một ngụm máu Vương Khang cả người rung bần bật, Băng Thần mỉm cười nói:
"Mới có tý chuyện thôi làm gì nôn máu nhiều thế, nói cho ngươi biết thêm một chuyện nữa, thực ra ngươi chỗ đó cứng không nổi chính là do độc môn bí kỹ của Thiện Nữ, thế nào cảm giác ăn chăn cả trăm vạn năm nó như thế nào?
Nói thật với ngươi năm người các nàng cùng ta hơn một tháng mới giải tỏa xong hết ham muốn, ta thật sự không nắm chắc được sau khi ta đi ngươi làm nam nhân trong bao lâu, với lại ta nghe nói ngươi còn tậu cả nam nhân về."
Băng Thần lắc lắc đầu nói:
"Như thế hơi mặn rồi đấy."
Vương Khang mắt đỏ chói rưng rưng nói:
"Ngươi giết ta đi."
Giọng nói của hắn ta đầy điên cuồng nhưng Băng Thần vẫn cười nói: 
"Còn nhiều chuyện ngươi chưa biết lắm để ta kể cho ngươi nghe."
Nửa tiếng sau Vương Khang đã hoàn toàn tắt thở, trước khi chết hắn ta rất tức giận những không còn cả máu để ói, tu vi quá cao thế nên dù cả thân thể vị cắt nát nhưng hắn ta vẫn nghe rõ từng câu từng chữ của Băng Thần.
Lần này hắn ta quả thực chết không nhắm mắt, Băng Thần thật sự ra tay quá mức ác độc, Vương Khang không hận Băng Thần mà chỉ hối tiếc về những chuyện mình đã làm, nếu thời gian có quay lại hắn sẽ sửa lại tất cả, hắn ta không mong ước cao siêu mà chỉ mong mình được chết thanh thản.
Thực sự thì hắn ta trước kia cũng không tệ đến thế, có điều một bước sai thì toàn bộ mọi thứ đều không thể cứu vãn được, đã đâm lao phải theo lao khiến cho sai càng thêm sai, Băng Thần rời đi vốn tưởng mọi chuyện kết thúc nhưng hóa ra hắn ta đã phải trả giá ngay sau đó.
Cầm lấy chiếc đầu của Vương Khang trên tay Băng Thần thản nhiên đi ra khỏi hoàng cung, lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng rồi, mở ra cổng không gian hắn ta đi thẳng tới Thiên Khánh sever, hắn biết lúc này Thiện Nữ, Vũ Mộng, Đường Hạ, Thiên Lam, Hạng Vũ đều mong chờ cái thứ hắn ta cầm trên tay.
Đứng trước công ký túc xá Lam Hoa Cung chậm rãi bước vào, vừa đi vào trong đã thấy mấy nữ nhân của hắn, Thiện Nữ vẻ mặt lạnh tanh chậm rãi thay đổi, Băng Thần đi tới trước mặt nàng khẽ nói:
"Ta làm được rồi."
Thiên Nữ nước mắt rơi xuống tý tách, bây giờ nàng nhìn giống cô gái yêu đuối khi họ gặp nhau lần đầu hơn nữ nhân đã khiến Băng Thần hóa thành nữ nhân một thời gian rất dài, Băng Thần nhẹ giọng hỏi:
"Nàng tha lỗi cho ta chứ."
Thiện Nữ không trả lời hắn ta, nàng chỉ biết khóc một cách cực kỳ thê thảm, Băng Thần khóe mắt cũng nhòe đi, làm một thằng đàn ông mà không bảo vệ được vợ con của mình thì hắn không đáng làm đàn ông.
Tuy lúc trở thành nữ nhân hắn có chút tức giận nhưng bây giờ hắn nhìn từng giọt nước mắt của nàng thì chỉ thấy mình quá mức vô dụng.
"Lộc... cộc "
Mặc cho chiếc đầu của Vương Khang lăn trên mặt đất hắn ta ôm chặt lấy nàng để an ủi, thù hận hai kiếp khiến cho Thiện Nữ cảm xúc như ong vỡ tổ không thể kiềm chế được, một lúc sau nàng ngất lịm đi vì quá kích động.
Chỉ vào khoảng khắc này nàng mới hoàn toàn thư giãn ra, hắn bế nàng lên rồi quay sang nói với Hạng Vũ:
"Nàng mang đầu của Vương Khang về tế điện cho Hạng Lâm thúc thúc và Hạng Nam đệ đệ đi, chỉ có như thế linh hồn họ mới được an nghỉ, ta không có mặt mũi nào gặp Hạng Lâm thúc thúc cả nàng đi một minh đi, gửi lời xin lỗi của ta đến ngài ấy."
Hắn quay qua Hắc Báo nhẹ giọng nói:
"Hộ tống nàng ấy đi, thế lực của Vương Khang chưa chắc hoàn toàn tan ra đâu, nếu nàng có mệnh hệ gì thì ngươi mang đầu đến gặp ta."
Hắc Báo cắn răng nói:
"Thuộc hạ đã biết xin ngài cứ yên tâm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.