Mấy ngày sau là chuỗi ngày chán chết khi mãi không có thông báo thông qua, vỏ mì gói nằm đầy trên phòng, Trịnh Tài nhìn Băng Thần rời hỏi:
"Hay chùng ta đi ra đường chọc cho đám quái vật kia đuổi chúng ta đi."
Băng Thần chân gác lên bàn người thì dựa vào máy tính tiền trong có vẻ rất thảnh thơi, khi nghe Trịnh Tài nói thế thì hắn ta gật đầu nói:
"Cũng có lý đấy."
Nhưng khi Băng Thần vừa nói xong thì âm thanh của hệ thống vang lên.
Số người chơi sống sót đã đạt mức 10% tiếp tục vòng thứ hai, mỗi người chơi thông qua vòng một được thưởng 50 triệu điểm.
Luật cơ bản của vòng hai.
- Tất cả các người chơi sẽ được phân ra mười khu với mười siêu hành tinh làm chiến trường.
- Chỉ cần sống sót đến khi có một nửa số người tham gia tử vong thì sẽ đi tới vòng thứ ba.
- Phạm vi hoạt động của người chơi sẽ rất nhỏ thế nên hết sức lưu ý bởi vì có thể gặp đối thủ ở bất cứ đâu.
- Sức khỏe của người chơi được tăng tổng thể 10 lần.
Người khi nãy còn đứng bên cạnh Băng Thần là Trịnh Tài cũng đã không thấy đâu rồi, quá trình dịch chuyển diễn ra rất nhanh, chỉ trong chốc lát Băng Thần đã xuất hiện tại một nơi khác hoàn toàn, thế nhưng nơi đây vẫn là đô thị.
Quan sát hết tất cả thì hắn ta mới thấy được trình độ tiến bộ của nơi này vượt trội hơn chỗ vừa nãy rất nhiều, có điều đây cũng vẫn chỉ là một nền văng mình đã lụi tàn do Tân Sinh tàn phá, "Ngày phán quyết " sức tàn phá quả thực không thể đong đếm.
Băng Thần cũng đã bắt đầu lần được đầu mối của sự kiện lần này rồi, có lẽ các hạ vị vi diện bị ngày phán quyết đổ bộ vào mới tạo ra hoàn cảnh thuận lợi cho sự kiện diễn ra, những nơi có nền văn minh bị diệt vong thì sẽ trở thành sàn đấu.
Có điều lần này số lượng cũng như chất lượng quái vật vẫn chưa thấm vào đâu khi bọn họ chỉ ở vùng đô thị chứ không phải ở ngoài, nếu bọn họ bắt đầu tại sâm lâm thì chẳng cần đánh nhau thì rất nhanh cũng sẽ chẳng còn một ai sống sót cả.
Sau một hồi quan sát thì Băng Thần nhận ra thay vì nghĩ viển vông thì hắn ta nên tìm chỗ trốn thoát thì hơn, thành phố này thật sự im ắng như chết, lần trước ít ra hắn còn nghe được tiếng quái vật gì ít hay nhiều.
Còn thành phố này thì ngược lại chẳng thấy bất cứ cái gì cả, để có quyết định chính xác nhất Băng Thần quyết định leo lên nóc một tòa cao ốc để lấy tầm nhìn, thành phố rộng lớn thoáng đã vô cùng nhưng Băng Thần lại không tìm thấy thứ mình muốn.
Trong thành phố này chắc chắn không thể chỉ có một chút người chém giết lẫn nhau, Băng Thần có cảm giác mình phải tìm hiểu về rất nhiều thứ mà quan trọng nhất là những thứ có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn ta.
Băng Thần cực kỳ kiên trì, hắn ta thay vì sốt sắng lại quyết định dành ra tới hẳn nửa ngày để quan sát mọi thứ, nhưng có vẻ Băng Thần muốn bình tĩnh cũng không được bởi vì ngay lúc này sau lưng hắn ta đang có một con chim khổng lồ đậu ngay sau lưng hắn.
Trên người nó mọc ra đến tận bốn đôi cánh, cả người thì trắng như tuyết, dưới chân móng vuốt dài như những thanh kiếm, ánh sáng mặt trời phản chiếu từ chúng làm Băng Thần có chút khó chịu vì chúng đang chiếu thẳng vào mắt hắn.
Dùng mấy chiếc đuôi khẽ chắn lại Băng Thần lạnh giọng hỏi:
"Ngươi muốn tấn công ta tại sao còn chưa ra ta? Tứ Vũ Bạch Điểu tộc có vẻ ít hiếu chiến hơn ta tưởng nhỉ."
Con chim kia thấy Băng Thần biết đến xuất xứ của tộc mình thì không khỏi nhíu mày nói:
"Thực ra ta đến đây không để khiếu chiến ngươi mà để thương lượng."
Băng Thần nhìn nó rồi nói:
"Trước khi muốn thương lượng cái gì ngươi có thể đứng để mấy cái móng vuốt của ngươi chiếu vào mắt của ta được không?"
Tứ Vũ Bạch Điểu vội vàng nhảy xuống sau đó cười trừ nói:
"Xin lỗi ta không để ý."
Băng Thần thấy ánh sáng chói chang không còn chiếu vào thì mới hỏi:
"Ngươi muốn thương lượng gì?"
Tứ Vũ Bạch Điểu