Băng Thần ngồi đợi thêm một lát nữa thì thấy mặt đất có chút rung đông, nhảy từ trên chiếc loa xuống dưới mặt đất, khi bàn chân chạm đất trong chớp nhoáng thì Băng Thần lập tức biết mong muốn của mình đã thành sự thật.
Một số lượng cực lớn quái vật theo tiếng nhạc được thu hút tới đây, không những thế mùi máu đậm đặc đến kinh người khiến cho đám quái vật kia nhanh chóng tăng tốc lao tới phía hắn, thở dài một hơi Băng Thần khẽ cười nói:
"Phải công nhận mình có duyên với tận thế chiến đấu thật."
Mấy con quái vật thực chất chính là zombie cùng các loại quái thú khác nhau, hình ảnh này hắn ta đã rất quen thuộc từ kiếp trước thế nên nhìn thấy chúng hắn lại có chút tưởng niệm, hắn lui ngươi về căn nhà đằng sau.
Đám quái vật này đông như quân Nguyên nhìn mãi không thấy ở đâu là cuối cùng, Băng Thần cũng không muộn bị đám này bao vây thế nên cần phải hạn chế số lượng quái vật hắn hắn phải đối đầu cùng một lúc.
Đại sảnh của tòa nhà đằng sau vừa vặn đáp ứng được nhu cầu của Băng Thần, những ô cửa sẽ khiến cho quái vật dù muốn cũng phải tràn vào một cách lần lượt, Băng Thần với hình thể này có thể đối phó với số lượng đó.
Từ sáng cho tới chiều rồi từ chiều cho đến đêm Băng Thần vẫn chiến đấu không biết mệt mọi, Lôi Tinh Thần mỗi khi kích hoạt đại chiêu đều giúp hắn ta giải tỏa rất rất nhiều áp lực, trong khi Quang và Ám tinh thần giúp hắn khi ẩn khi hiện, điều khiến cho dù quái vật rất đông nhưng vẫn bị hắn ta giết như rạ,
Chuyện Băng Thần giết quái vật cũng bị không ít người phát hiện, dù sao hạ cánh ở tòa thành phố này không chỉ có mình hắn ta, những người kia cũng nghe được tiếng Băng Thần mở nhạc thế nhưng rất biết điều tránh xa.
Có điều việc làm của Băng Thần cũng khiến họ khá bất mãn khi quái vật bị hắn kéo đi hết, bây giờ chúng tập trung thành một bầy khổng lồ như thế này thì làm sao có thể giết được con nào, không may để chúng nó nhìn thấy thì lại phiền to ấy chứ.
Mọi người đều có vẻ nhẫn nhịn đến gần như cực hạn, bọn họ có chút trông mong Băng Thần chết đi, một số người khác thì bắt đầu lên kế hoạch săn tìm những kẻ khác, có điều lúc này tất cả mọi thứ đều khá bất khả thi.
Bọn họ phần lớn là nhân loại và các loài yêu thú sống ở dưới mặt đất, mỗi người đều xuất hiện ở một tòa nhà, bây giờ muốn giết đối thủ thì phải đi qua tòa nhà khác, có điều bầy quái vật ở dưới sẽ phát hiện ra ngay.
Điều đó đồng nghĩ với việc chưa biết ai tiêu diệt ai thế nhưng quái vật chắc chắn sẽ xử cả hai, về phần Băng Thần thì bọn họ đã chứng kiến hắn ta giết quái vật từ sáng tới tận bây giờ, có vẻ họ cũng nhận ra Băng Thần không dễ bị hạ gục như thế.
Mỗi lần thấy quái vậy lúc nhúc đi vào thì họ lại dấy lên hi vọng nhưng một ánh chớp lóe lên thì họ biết mọi chuyện vẫn còn tiếp diễn dài dài, thời gian lại trôi qua thêm hai ngày nữa nhưng mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn.
Ánh chớp lóe lên khi Băng Thần dùng đại chiêu vẫn đều đều như thế, số lượng quái vật cũng đã bớt đi rất nhiều, những người ở khá xa đã bắt đầu tìm cách đi kiếm thức ăn được rồi, trong lần sự kiện này có rất nhiều người chỉ nhân loại bình thường không hơn không kém.
Chính vì thế ba ngày không ăn thật khó chịu, những tòa nhà phần lớn có nước máy nhưng lại không có đồ ăn dự trữ bởi tất cả là văn phòng làm việc, nếu cố gắng tìm kiếm có lẽ sẽ tìm kiếm được đồ ăn, thế nhưng ai biết được có hay không.
Trong điều kiện không có năng lượng thì việc phí năng lượng để làm một chuyện không chắc chắn thì giống như đang đánh bạc mà cầm chắc chín phần thua vậy, đến khi quái vật vơi bớt thì họ biết mình đã đúng.
"Ầm"
Băng Thần giải quyết xong một đợt quái vật lớn sau đó liền tàng hình đi lên trên lầu, ba ngày liên tục chém giết coi như kết thúc, hắn ta đã tích lũy đủ điểm để có thể tăng tu vi lên Viễn Cố cửu trọng rồi.
Không biết chập nhận thăng cấp có ổn hay không thế nên tìm nơi an toàn sau đó thăng cấp sau cũng không muộn, nếu không may khi thăng cấp mà phải đứng yên hay gì đó không không vui tý nào.
Tuy hắn tự tin nếu có thương tổn cũng sẽ nhanh chóng hồi phục thế nhưng nghĩ đến nước dãi của chúng khi cố gắng làm thịt mình thì Băng Thần lại rợn cả người, có điều thực tế chứng minh Băng Thần đã lầm hoàn toàn.
Quá trình thăng cấp chỉ vỏn vẹn là thanh kinh nghiệm cũ khóa lại rồi thanh mới mở ra với con số 900 triệu, thở phào nhẹ nhõm một hơi Băng Thần khẽ nói:
"Bây giờ mình lên xử lý quái vật tiếp làm gì nhỉ?"
Hắn nghĩ tới nếu cứ tiếp tục săn quái thì không có bất cứ ích lợi gì, cách tốt nhất để thu hoạch được nhiều điểm hơn chính là càng vào sâu hơn, chắc chắn không thể nào có chuyện càng vào vòng trong mà phần thưởng lại không tăng cả, như thế qua vô lý.
Chắc chắn phải có cơ chế gì đó hắn ta không biết tới, hay bản thân mình đi quan sát những người khác xem như thế nào, biết đâu nhờ họ mà mình phát hiện ra cài gì mới.
Băng Thần không biết trong lúc hắn còn đang mải suy nghĩ thì rất nhiều người đang ăn mừng, bọn họ cuối cùng cũng không thấy quái vật tiếp tục tràn vào nữa, ngược lại dần dần bọn chúng lại đi ra, điều này đồng nghĩa với việc người bên trong đã bị tiêu diệt.
Quái vật cũng bắt đầu tản ra, bây giờ thay vì phải đối mặt với cực kỳ nguy hiểm quái vật thì thay vào đó bọn họ chỉ cần đối mặt với đám quái vật thiểu năng, nếu không bắt buộc thì làm sao bọn họ lại muốn chiến đấu với nhau để rồi sớm bị loại.
Ai cũng có một suy nghĩ đó chính là càng vào vòng trong thì họ càng có lợi ích to lớn, nếu không có thì còn cần phân vòng làm quái gì cơ chứ, điều này không chỉ được áp dụng ở nơi đây mà các thành phố khác cũng thế.
Thế nhưng chuyện lạ không chỉ có thể mà còn nhiều thứ khác nữa, so với chuyện người người né tránh nhau thì chuyện này còn buồn cười hơn, những người thuộc đẳng cấp lão tổ đi vào trong đây thì trở thành mấy ông già chống gậy cũng không vũng chứ đừng nói giết người, giết quái thăng cấp.
Những người bảo dưỡng thân thể tốt thì không cần nói tới rồi, có điều được bao nhiêu vị lão tổ cấp bậc lại đi bảo dưỡng thân thế, đối với họ cuộc sống vốn chỉ còn tu hành là chính, tu vi càng mạnh thì thân thể sẽ mạnh mẽ theo.
Đối với những người này thân xác chỉ là nơi để chứa đựng linh hồn thôi, bây giờ thì cả đám thân thể quá yếu khi bị rút sạch nguyên khí, ví dụ như Trình gia lão tổ chẳng hạn, lục này hắn ta đang chống gậy đi trên đường đôi khi nhìn lại đằng sau thở dài một tiếng.
Hắn muốn tăng tốc nhưng thân thể không cho phép, cách chân hắn vài chục centimet một con zombie mất hết nửa thân dưới đang chậm rãi bò tới, cả hai đã bám đuổi nhau liên tục ba ngày rồi, mà thực ra cả hai chỉ đi vòng quanh gian hàng của siêu thị thôi chứ cũng chẳng đi đâu xa.
Thậm chí con mất đi nhân tính zombie trong ánh mắt sắp thối rữa cùng nhìn ra vẻ tuyệt vọng, trước mặt hắn lão nhân là miếng mồi ngòn mà chỉ cân ăn được thì nó có khả năng sẽ tiến hóa, thế nhưng không biết bao lâu rồi nó vẫn chưa cắn được người này dù chỉ một miếng.
Sàn nhà của siêu thị thì nơi đâu cũng có dấu ấn của nó cả, làm zombie thì cũng có sung sướng gì đâu, Băng Thần phát hiện ra trong siêu thị có ngươi nên đi vào, khi thấy Trịnh Tài sau khi thấy con zombie thì khẽ nói:
"Trùng hợp thật, có cần ta giúp ngươi giết chết con zombie kia không."
Trịnh Tài hơi run rẩy nói:
"Ba ngày rồi có mỗi nó bồi ta chơi, ngươi đi giết bớt người đi còn con xác sống này cứ để nó chơi với ta, nếu có thể ngươi lấy cho ta chiếc xe đẩy chứ chống gậy mệt quá."
Băng Thần khẽ thở dài mang cho hắn một chiếc xe đẩy sau đó rời đi, hắn không rảnh coi người này đua với zombie, tuy thấy hơi nhảm nhưng quả thật như thế này cũng coi như có việc để làm.