Bầu trời mây đen nhanh chóng tích tụ, thiên kiếp kéo tới mang theo uy áp khủng bố khiến cho bốn người đàng xa đều không khỏi run lên, Hắc Báo cắn răng nói:
"Thiên kiếp khủng bố hơn bình thường quá nhiều, không biết chủ nhân có thể thuận lợi tiếp được hay không."
Vũ Ngạn thản nhiên nói:
"Ngươi không nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của chủ nhân hay sao, rõ ràng ngài ấy chẳng coi thiên kiếp này ra gì thì chúng ta có gì phải lo lắng cả."
Hắc Báo nghe thấy thế thì cũng nhìn vào gương mặt vui vẻ của Băng Thần, hắn có cảm giác như chủ nhân của mình không phải độ kiếp mà sắp gặp một người bạn lâu rồi chưa gặp vậy, trong chốc lát không khí căng thẳng được Băng Thần giải trừ.
Trịnh Tài thì không lạc quan được như thế, thiên kiếp mạnh như thế mà đối phương chỉ đột phá Viễn Cổ thì qua mức khó khăn rồi, nhưng vừa nghĩ đến đây thì hắn lại giật mình thốt lên:
"Tháng trước hắn mới chỉ Hồng Hoàng nhất trọng sao bây giờ lại đột phá Viễn Cổ."
Hắc Báo nhìn thẳng hắn ta rồi nói:
"Kẻ này biết quá nhiều rồi."
Trịnh Tài lại muốn vả miệng mình vài cái quá cơ, nghĩ ở trong đầu được rồi sao cứ phải nói ra làm gì, bây giờ sống chết của hắn lại nằm trong tay người khác, hắn bây giờ chỉ mong Băng Thần vượt qua thiên kiếp một cách nhẹ nhàng sau đó vui vẻ thả hắn ta đi.
Từ mai hắn sẽ không thèm quan tâm đến những chuyện không đâu như thế này, gia tộc của mình không liên quan tới thì không cần phải quan tâm làm gì để rồi rước họa vào thân, thế nhưng quan trọng nhất bây giờ là chút nữa nói gì để đối phương tha mang chi mình mới là vấn đề quan trọng nhất.
Vốn không phải kẻ nói chuyện khôn khéo thế nên bây giờ khó có thể nói lên được rằng hắn ta tuyệt vọng như thế nào, còn một khả năng nữa là trông chờ vào sự nhân từ của Băng Thần, thế nhưng Trình Tài nhận biết kiếp trước của Băng Thần không có được nhân từ cho lắm.
Nhìn bầu trời đầy mây đen thì hắn cũng không khỏi thở dài một hơi, Băng Thần mà có mệnh hệ thì chẳng biết hắn chết hay không nhưng mình thì chết chắc, thế nên an nguy của Băng Thần chẳng ai lo hơn Trình Tài lúc này.
Một cột lôi điện khổng lồ chiếu xuống đỉnh núi khiến cho nơi này gần như bị xóa sổ, trái tim của mọi người không khỏi một lần nữa nhấc lên, nhưng can thiệp là chuyện không thể thế nên bọn họ đành phải đứng yên xem kết cục.
Được một lúc thì sấm chớp cũng dần dần lui đi, thiên kiếp khủng bố cuối cùng cũng biến mất, Hắc Báo nhìn qua hai người đồng bạn rồi nói:
"Hai người các ngươi đứng đây trông chừng hắn ta, ta đi vào trong kiểm tra xem chủ nhân có chuyện gì không."
Khi hắn chuẩn bị quay đầu thì một âm thanh quen thuộc vang lên:
"Không cần kiểm tra, ta vẫn ổn, người này là sao?"
Hắc Báo nhìn thấy Băng Thần không biết đã đứng bên cạnh mình từ khi nào, tu vi của Băng Thần hắn cũng hoàn toàn không cảm nhận được rõ ràng nữa, nhất là khí thế đã tăng lên rất nhiều, điều này chứng tỏ thực lực chân chính của Băng Thần sắp bắt kịp bọn họ.
Thấy Băng Thần hỏi chuyện thì hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần đáp:
"Thưa chủ nhân người này theo sau chúng ta với mục đính không rõ ràng, không biết chủ nhân muốn xử trí như thế nào?"
Băng Thần nhíu mày nhìn Trình Tài khẽ cười nói:
"Ngươi phát hiện ta từ bao giờ?"
Trình Tài thành thật nói:
"Nghi ngờ từ rất lâu rồi nhưng bây giờ hôm nay vô tình phát hiện ra ngươi muốn thăng cấp đi theo thì mới có thể khẳng định thân phận thật sự của ngươi."
Băng Thần thấy người này vẫn ăn nói mạnh dạn thì khổng khỏi ngạc nhiên hỏi:
" Ngươi biết thân phận của ta mà vẫn không sợ sao?"
Trình Tài nhìn hắn thẳng thắn nói:
"Ta sợ chết khiếp luôn ấy chứ, nhưng ngươi có chịu tha cho ta không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thực ra ta cùng cháu gái của ngươi có giao tình, cho ta một lý do hợp lý để ta tha cho ngươi, nếu ta nghe lọt tai thì biết đâu ta sẽ thực sự tha cho ngươi."
Trình Tài nhìn hắn một hồi lâu sau đó nói:
"Hay ngươi giết ta đi chứ làm sao biết ngươi nghe cái gì lọt tai, ta lại là một người không biết nói chuyện sao cho vừa lòng người khác càng khó vừa lòng ngươi, chưa kể Trình gia là đồng minh của Hoàng Thiên vương triều càng thêm lý do để ngươi giết ta."
Một người thẳng thắn như thế này khiến cho Băng Thần khá kính nể, không phải ai khi đối mặt với hắn ta cũng có thể giữ được bình tĩnh như thế, người như thế này thì chắc chắn sẽ không tiết lộ ra chuyện gì.
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chắc ngươi cũng nghe đến Tử Liên Ấn đúng không? "
Trình Tài nhìn qua Băng Thần rồi nói:
"Ngươi muốn dùng Tử Liên Ấn không chế ta? "
Băng Thần không phủ nhận mà chỉ thản nhiên nói:
"Ta cần ngươi không nói ra cái gì, thế nhưng ta không thể tin ngươi được, tiếp nhận Tử Liên Ấn thì cả ngươi và Trình gia đều sẽ an toàn, nếu không vì giữ bí mật thì không chỉ ngươi mà cả Trình gia cũng sẽ phải chôn cùng, ngươi chắc không ngốc đến mức không hiếu ý ta đấy chứ?"
Trình Tài thở dài nói:
"Ta đồng ý tiếp nhận Tử Liên Ấn, hi vọng ngươi giữ lời."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Bản thân ta không dám tự nhận là chính nhân quân tử nhưng hứa thì phải làm ta vẫn biết rõ ngươi yên tâm."
Quá trình tiếp nhận Tử Liên Ấn vẫn đơn giản như mọi khi, Băng Thần làm xong hết thì thản nhiên nói:
"Ngươi có thể đi về."
Trình Tài thở dài một hơi sau đó biến mất, Hắc Báo cười nói:
"Kẻ này tính tình y chang cha hắn, ta vẫn không hiểu làm sao Trình gia lại tồn tại được tới hôm nay nữa, có lẽ ông trời thương người thành thật chăng."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Các ngươi không nên chế nhạo hắn ta, ta thấy hắn như thể mới có thể tồn tài thoải mái trong thế giới đầy biến động này, chỉ cần không làm ra chuyện gì điên rồ thì chẳng ai có thể làm gì được hắn ta cả."
Ba người kia hơi trầm tư sau đó đồng ý với Băng Thần, quả thật nếu không ai động tới hắn, bản thân hắn cũng không vì hiếu kỳ mà đi theo Băng Thần thì quả thực chẳng ai muốn đụng tới hắn ta cùng Trình gia cả.
Hắc Báo hơi mỉm cười nói:
"Chủ nhân lúc nào cũng nhìn xa trông rộng, chúng ta quả thật không nhìn ra, nếu sớm giống như Trình gia tìm một nơi nào đó làm bá chủ thì có phải khỏe rồi hay không, tự nhiên để cho Vương Khang thằng nhóc kia sai khiến một thời gian dài như thế."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chúng ta sống chủ yếu là phù hợp chứ không phải sống theo kiểu sinh tồn, với tính cách của chúng ta mà sống như Trình gia người một thời gian thì có khi sẽ điên mất."
Nhớ đến Âm Thiên Tiếu vẫn còn nằm trên giường thì Băng Thần cả người hưng phấn hắn lên sau đó nhanh chóng phân phó:
"Các ngươi ai về làm việc lấy đi, ta về trước."