Hạ Lan nhìn qua Hạng Nam rồi nghiêm túc nói:
"Chúng ta đi về, xem đến đây thì mẹ đã hiểu tình hình thế nào rồi, đi ra ngoài mẹ dặn dò một chút rồi chúng ta về nhà."
Đợi đi ra gần đến cửa rồi Hạ Lan mới quay lại nhìn một cái thì thấy hai người kia vẫn đang say mê vô cùng, nàng đi ra ngoài sau đó mới dặn dò Hạng Nam:
"Băng Thần rất quan trọng với Vũ Thần Điện thế nên chuyện này tuyệt đối không được cho cha ngươi biết nếu không thì hậu quả ngươi tự gánh vác, tỷ tỷ ngươi tức giận lên ta sẽ không binh ngươi đâu."
Hạng Nam nghĩ đến cái gì đó rồi gật đầu nói:
"Mẹ cứ yên tâm ta chắc chắn sẽ không hé răng dù chỉ một lời."
Hạ Lan gật đầu cười nói:
"Thế mới tốt, bây giờ nhanh về nhà nào, đi theo hai người bọn họ lâu như thế ta cũng có chút mệt mỏi rồi."
Hai người đi về sau đó Băng Thần cùng Hạng Vũ cũng tách ra, hắn mỉm cười ghé sát vào tai nàng nói nhỏ:
"Khi nãy mẹ ngươi cùng em trai ngươi thấy cảnh chúng ta hôn nhau đó."
Hạng Vũ giật mình sau đó ngay lập tức nhìn xung quanh nhưng không thấy mẹ cùng em trai của mình đâu cả, nàng thở phào một hơi khi nàng tưởng Băng Thần đùa mình nhưng hắn ta chỉ thản nhiên nói:
"Khi chúng ta bắt đầu nụ hôn đầu tiên thì họ đi vào còn khi nụ hôn thứ hai thì họ đi ra, ngươi chuẩn bị một chút làm sao tý nữa đi về giải thích chuyện này đi."
Hạng Vũ cắn môi nói:
"Ngươi không đùa sao?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta cũng ước gì mình nói đùa nhưng đó là thật."
Hạng Vũ nhìn hắn chăm chú rồi nói:
"Chúng ta hôn nhau chỉ để cho ta biết cảm giác hôn thế nào, chứ chúng ta vẫn là bằng hữu, ngươi không được có ý đồ gì với ta nghe chưa."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tất nhiên rồi, dù sao cô nương cũng là cấp trên của ta mà."
Hạng Vũ bĩu môi nói:
"Từ mai ngươi gọi ta tiểu Vũ đừng gọi cô nương nữa nghe như đang coi phim vậy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chúng ta có đốt cháy giai đoạn quá không? Hay ta cứ gọi ngươi bằng tên trước đi nếu không trước mặt cha mẹ của ngươi thì sẽ rất ngại ngùng."
Hạng Vũ cau mày sau đó nói:
"Cũng được nhưng chuyện ngươi chiếm tiện nghi của ta thì ngươi không có lý do gì để bác bỏ, từ mai cơm ta ăn ngươi nấu rõ chưa?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm dù sao ta cũng nuốt không trôi đồ ăn người khác nấu thế nến ta chắc chắn sẽ xuống bếp, nhưng bỏ qua chuyện đó đi chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần bàn."
Hạng Vũ tựa vào người hắn hỏi:
"Có chuyện gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Mẹ ngươi chắc ngươi phải rõ nhất, nếu nàng ta tìm đến ta thì ta phải giải thích chuyện giữa hai chúng ta như thế nào?"
Hạng Vũ lắc đầu nói:
"Ngươi không cần lo lắng chắc chắn nàng sẽ không tìm ngươi nói chuyện mà tìm ta, tuy hơi khó khăn nhưng ta nghĩ ta có thể thuyết phục mẹ ta không nói chuyện này ra."
Băng Thần nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Còn em trai ngươi thì sao? Có vẻ ngươi không lo lắng hắn ta để lộ tin tức nhỉ?"
Hạng Vũ mỉm cười nói:
"Hắn ta không dám đâu, trừ khi hắn ta muốn sống không bằng chết, ta bây giờ cũng có chuyện muốn hỏi ngươi nhưng người không biết có thể thành thật trả lời ta hay không?"
Băng Thần nhún vai cười nói:
"Vẫn như cũ thôi nếu ta có thể trả lời thì ta sẽ trả lời."
Hạng Vũ hơi do dự rồi hỏi:
"Hiện tại ngươi có thích ta hay không?"
Băng Thần thật thà nói:
"Bây giờ thì ta chỉ thích thân thể ngươi chứ chưa biết tính cách của ngươi thế nên chưa thể nói thích được, nhưng ít ra nếu ngươi thật sự là con người như thế này thì ta thật sự có thích ngươi."
Nàng nghe thế hơi mừng thầm trong lòng rồi hỏi:
"Ta chủ động như thế ngươi có nghĩ ta là một nữ nhân dâm đãng hay không?"
Băng Thần vuốt ve vòng ba tuyệt vời của nàng nhỏ giọng nói:
"Ta biết bản thân mình rất thu hút phái nữ thế nên chuyện này rất bình thường, với lại ta cảm giác được ngươi không phải như thế, chúng ta cố gắng tìm hiểu nhau xem hai người có phù hợp hay không, nhưng ta hi vọng chúng ta hợp nhau như bây giờ."
Hạng Vũ đưa khuôn mặt mình rời khỏi vai hắn sau đó nhỏ giọng nói:
"Ta bây giờ là chính ta, chỉ sợ ngươi bây giờ không thực sự là ngươi thôi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chuyện này ngươi có thể coi như đoán đúng đi, thực tế ta không hiền hậu như vẻ bề ngoài của mình nhưng ta nghĩ một người như ngươi sẽ chấp nhận được phần còn lại trong ta, ta nghĩ thế bởi có nhiều người vượt qua được sao người lại không được."
Hạng Vũ giả bộ sợ hãi hai tay che ngực nói:
"Ngươi làm ta sợ rồi đấy, có thể bật mí một chút được không?"
Băng Thần thản nhiên nói:
"Thực ra ta có thể vì người thân của mình mà không từ thủ đoạn, người nào đụng đến nữ nhân của ta thì chỉ có chết thôi, cũng chính vì hai điều này ta mới có nghị lực để đi từ hạ cấp vi diện đến tận đây, nếu ngươi thương yêu thân nhân của mình thì họ sẽ cho ngươi nguồn năng lượng vô tận phá tan mọi rào cản."
Hạng Vũ cười nói:
"Thôi không nói đến mấy chuyện này nữa, bây giờ chúng ta đi về thôi, ngươi có thể rời tay khỏi mông của "bằng hữu " có được hay không?"
Băng Thần xấu hổ cười sau đó cảnh tay không ngoan buông nàng ra, hai người sau đó đi một mạch về nhà mà không gặp cản trở gì cả, nhưng khi vào nhà thì đã thấy Hạ Lan đứng chờ sẵn ở ngoài cửa.
Đợi hai người đi vào trong nhà thì Hạ Lan mới mỉm cười nói:
"Băng Thần ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, bá mẫu có chuyện cần nói riêng với Hạng Vũ."
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Thế thì ta xin phép đi trước."
Đợi Băng Thần đi xa thì Hạ Lan mới lắc đầu nói:
"Đi theo mẹ về phòng, hôm nay ngươi mất giá quá."