Đang uống canh Băng Thần nghe thế suýt nữa đa sắc chết, hắn ta chỉ chính mình rồi nói:
"Hóa ra ta là người tốt."
Khương Ngọc Hà gật đầu nói:
"Trên thực tế ngươi chính là người tốt."
Băng Thần mỉm cười nói:
" Cám ơn Khương a di đã nghĩ tốt về ta, như thế này chúng ta quá trình chung sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều đấy."
Bữa cơm sau đó diễn ra rất nhẹ nhàng, bát đĩa đã có người khác dọn Băng Thần dẫn Khương Ngọc Hà đến một căn phòng lớn rồi đưa cho nàng một tấm thẻ rồi nói:
"Căn phòng này sẽ là của riêng a di, nếu còn thấy trong phòng có chỗ nào không phù hợp thì ngươi cứ việc nói ta sẽ cho người sửa sang lại cho hợp ý ngươi."
Khương Ngọc Hà cùng hắn đi vào trong phòng thì mỉm cười nói:
"Nếu so sánh với chỗ ta ở hồi trước thì nếu đây gọi là phòng thì căn nhà kia chẳng khác gì bãi rác."
Băng Thần cười nói:
"Nếu a di cảm thấy chỗ này tốt là được rồi, thôi ta đi về nghỉ trước đây, nếu có thời gian rảnh thì chúng ta lại trò chuyện tiếp."
Băng Thần đi ra khỏi căn phòng thì Khương Ngọc Hà mới thở phào một hơi, nàng thầm nghĩ:
"Rốt cuộc phải ở đây đến tận mười năm, không biết quá trình có được thuận lợi như trong dự tính không, không biết thời gian sau bọn họ có còn tốt với mình như thế không, cũng không biết hai đứa có chịu khó học tập hay không."
Cứ nghĩ tới hai đứa con thì nàng lại cảm giác rất mệt mỏi, một phần vì lo lắng bọn họ sống không được tốt, một phần khác lo lắng rằng chưa trưởng thành Nam Hoa lại làm ra chuyện điên rồ gì, nàng nghĩ mãi đến tận nửa đêm thì mới mang theo muôn vàn lo âu thiếp đi.
Băng Thần thì sau khi rời phòng của nàng thì ngay lập tức phóng đến trước cửa phòng của Loan Phượng, thông qua loa hắn nhỏ giọng nói:
"Dì ngươi mở cửa cho ta."
Nhưng một lúc sau Loan Phượng mới đáp lại:
"Hôm nay ta đang đèn đỏ rồi ngươi đi về phòng nghỉ đi."
Băng Thần ngạc nhiên vô cùng thế nhưng đèn đỏ thì phải chịu thôi, hắn ta nhỏ giọng nói:
"Dì nghỉ ngơi cho khỏe đi sáng mai ta sẽ làm đồ ăn bổ máu để ngươi mau khỏe lại, "
Hắn ta sau đó ghé qua phòng của Tô Linh sau đó nhẹ giọng gọi:
"Linh tỷ mau mở cửa là ta đây."
Tô Linh nghe thấy hắn thì nhanh chóng hồi đáp:
"Ta đến ngày hồi ngươi ngủ với dì một đêm đi."
Băng Thần trợn mắt nói:
"Nhưng dì cũng tới đèn đỏ rồi."
Tô Linh giọng cáu gắt nói:
"Mặc kệ ngươi nếu không được thì tự đánh máy bay đi."
Băng Thần cạn lời, hắn sau đó đi xuống dưới nhà nhưng khi vừa lại gần Tử Mộng và Tử Lan mũi hắn giật giật vài cái rồi nói:
"Các ngươi cũng tới đèn đỏ ư?"
Tử Mộng và Tử Lan ngạc nhiên nói:
"Sao huynh biết?"
Hắn ta lúc về nhà đã ngửi thấy mùi máu thoang thoảng cứ nghĩ chỉ có hai chị em này đến kỳ đèn đó nào ngờ tất cả mọi người đều đến cùng lúc mới ghê, Băng Thần bặm môi lại rồi hỏi:
"Bây giờ bên ngoài có chỗ nào chơi vui không?"
Tử Mộng suy nghĩ một chút rồi nói:
"Hay huynh đi xem đấu dị năng đi, nơi đó lúc nào cũng đông vui, đặc biệt những người như chúng ta có thể học hỏi được cách sử dụng dị năng từ bọn họ, thậm chí có rất nhiều học sinh của học viện đấu ở đây để nâng cao sức chiến đấu của mình.
Ở đó cũng cho phép đặt cược nếu đoán được ai sẽ là người thắng trong một trận đấu thì sẽ được tiền nữa cơ, bây giờ nếu huynh đi thì cho chúng ta đi với chứ từ trước tới giờ chúng ta chỉ nghe thấy.
Băng Thần gật đầu nói:
" Thôi cũng được chúng ta đi thôi, hai ngươi ra xe đi ta mang các ngươi đi đến đấu trường."
Tử Mộng và Tử Lan không thể diễn tả được sự vui mừng của các nàng, cả hai người như con chim sổ lồng hết sức cố gắng chiều lòng Băng Thần, bọn họ sợ Băng Thần bỏ về thì mất hết cả vui nhưng Băng Thần đã nói là làm.
Bọn họ chỉ mất hơn nửa tiếng để đến nơi đấu dị năng, vé vào tham gia rất rẻ nhưng không khí xung quanh lại có vẻ khá âm trầm dù cho người rất đông, rất nhiều kẻ cứ giữ chặt tờ giấy viết viết cái gì đó rồi lại mở quang não ra xem.
Tử Mộng ngạc nhiên hỏi:
"Bọn họ làm sao thế?"
Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Bọn họ chính là đám người nghiện cá cược ở đây, đó chính là lý do vì sao dì trước kia cấm chúng ta tới đây, dù sao chống lại cám dỗ không phải điểm mạnh của bất cứ ai trong chúng ta nhất là hai người các ngươi."
Băng Thần mua vé loại tốt nhất thể nên được người dẫn đến một nơi rất cao có thể giúp hắn quan sát trận đấu dễ dàng nhất, khi đi đến phòng nữ nhân kia nhìn Băng Thần rồi hỏi:
"Ngài có muốn cá độ không chúng ta sẽ giúp ngài thu xếp."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta không muốn cá cược ngươi đi ra trước đi, nếu có như cầu thì chúng ta sẽ tự biết liên hệ."
Nữ nhân kia gật đầu rồi nói:
"Ta đã biết mời công tử và hai vị tiểu thư theo dõi các trận đầu vui vẻ."
Sau đó nàng đi ra trên mặt có chút buồn bởi khách không cá cược thì tiền hoa hồng của nàng cũng sẽ ít đi rất nhiều, Băng Thần cùng hai cô gái xem các trận đấu diễn ra với nhịp độ cao và đầy máu me.
Ban đầu hai cô gái có chút sợ nhưng Băng Thần ngay lập tức trấn an:
"Dù sau này chúng ta làm gì thì nó cũng không an toàn bởi cái thế giới này không an toàn, các ngươi thấy đổ chút máu đã sợ thì sau này gặp nguy hiểm sẽ rất khó để sống sót, hai muội hiểu ý ta chứ."
Tử Mộng và Tử Lan không nói chỉ nhè nhẹ gật đầu, ba người quan sát rất lâu nhưng Băng Thần lại dần mất đi hứng thú, có điều khi hắn ta muốn đi về thì nữ nhân kia lại quay lại trong sự bất ngờ của Băng Thần.
Người nữ nhân này nghiêm túc nói:
"Thưa công tử có một người muốn cá cược với ngài, hắn ta nói nếu ngài sợ thì thôi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Quay trở lại nói với hắn rằng ta sợ nên không dám cá."
Nữ nhân kia vô cùng ngạc nhiên thì Băng Thần mới nhíu mày hỏi:
"Còn chuyện gì không?"
Nữ nhân này vội vàng lác đầu nói:
"Dạ thưa không, ta xin phép lui trước."