Băng Thần cũng hai cô nàng chen vào thành công thì thấy trên tấm bảng lớn lại không có một chữ nào, thế nhưng mọi người lại liên tục gọi tên chính mình, đã quá quen thuộc với chuyện này Băng Thần dơ tay của mình lên rồi đọc to:
"Băng Thần, Tử Mộng, Tử Lan "
Vài giây sau một chút thông tin được gửi qua quang não của Băng Thần, khi mở ra thì có một bảng danh sách dài dằng dặc, Tử Mộng háo hức nói:
"Chúng ta có được chung lớp với nhay không?"
Băng Thần mắt dò xét một chút rồi cười nói:
"Rất may mắn là quả thật chúng ta chung lớp, sau này mọi người có thể chiếu cố lẫn nhau ngay cả trong khi đang học."
Khi hắn ta vừa dứt lời thì một âm thanh vang lên gần hắn:
"Băng Thần qua đây nói chuyện."
Theo bản năng Băng Thần hướng về phía âm thanh vang lên thì thấy viện trưởng La Uy đang đứng ở trên nóc của tòa nhà nhìn xuống, hắn quay qua hai người nữ nhân nhỏ giọng nói:
"Hai người đứng đây đợi một chút ta đi nói chuyện với viện trưởng, ta đi một chút thôi sẽ quay trở lại ngay."
Tử Mộng nắm lấy tay Băng Thần nói:
"Huynh chắc không không có gì xảy ra chứ?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta nghĩ không có chuyện gì đâu, viện trưởng có thể làm gì ta khi Tần lão đã lên tiếng bảo vệ chúng ta cơ chứ?"
Tử Mộng buông tay hắn ra nhưng vẫn không kiềm được lo lắng nói:
"Huynh phải cẩn thận đấy."
Băng Thần cười nói:
"Nếu hiệu trưởng muốn hại ta thì ngươi nghĩ chúng ta chạy được ư? Yên tâm đợi ở dưới này đi."
Nói xong hắn ta đạp lên tường lướt lên trên nóc nhà, La Uy sắc mặt không được tốt cho lắm đã thế cánh tay còn bị thương, có thể làm hắn bị thương mà không thể chữa lành thì Băng Thần cũng đoán được do ai gây ra.
Hắn ngạc nhiên hỏi:
"Ngài thật sự đánh với Hắc Nguyệt để bảo vệ tên kia sao?"
La Uy cười khổ nói:
"Hắn dù tệ hại đến đâu thì cha hắn ta cũng là bạn của ta, đã hứa chăm sóc Hoa Thiên thì ta sẽ làm hết sức."
Băng Thần nhìn qua một hướng khác thì thấy Nam Hoa đi ra cùng với một mỹ phụ nhân, thêm một đứa bé nhỏ ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Băng Thần, nhìn thấy Nam Hoa thì Băng Thần cũng rất ngạc nhiên, hắn ta không ngờ Huyết Nguyệt lại thất bại khi chưa tiêu diệt được mục tiêu nào cả.
Nói bằng giọng bình thản Băng Thần hỏi:
"Ngươi chưa chết sao?"
Nam Hoa đi chậm rãi tới gần Băng Thần quỳ xuống khấu đầu nói:
"Xin ngươi hãy tha cho gia đình chúng ta, chỉ cần ngươi đồng ý ta cùng người nhà sẽ mãi mãi rời xa khỏi Lam Hiên quận không bao giờ quay trở lại."
Băng Thần nhìn về phía mấy người vẻ mặt lưỡng lự, La Uy cúi đầu xuống nói:
"Lão phu xin ngươi bỏ qua cho bọn họ đi, ta có thể đảm bảo hắn ta sẽ không còn xuất hiện trước mặt ngươi bất cứ lần nào nữa."
Bỗng Băng Thần hỏi:
"Loan gia sớm muộn cũng biết chuyện hắn dù sao cũng không sống được ngài phải cố gắng làm gì?"
La Uy lắc đầu nói:
"Ta đã nhờ Tần lão xin Loan đại tướng quân không truy cứu nữa rồi, bây giờ chỉ còn ngươi nữa thôi mong ngươi bỏ qua cho bọn họ."
Băng Thần nhìn vào khuôn mặt của mỹ phụ kia sau đó thở dài một hơi, hắn kiếp trước có duyên với nàng nhưng hắn mãi không biết thân phận của nàng, không ngờ nàng chính là mẹ của Nam Hoa.
Sau một hồi suy nghĩ Băng Thần lông mày giãn ra thản nhiên nói:
"Ngươi cùng tên nhóc này có thể đi nhưng nàng phải ở lại gần ta."
Nam Hoa giật mình thì Băng Thần thản nhiên nói:
"Ngươi cùng tên nhóc này có trả thù hay không thì ta không biết được thế nên cần có con tin để ta yên tâm, nếu đồng ý thì các ngươi có thể đi thậm chí ta còn cho tiền các ngươi nữa cơ, chỉ cần đảm bảo ngươi không quay lại còn tên nhóc này có thể về thăm mẹ một năm một lần.
Còn ngươi muốn cùng nàng hội ngộ thì phải chờ ít nhất 10 năm còn nếu người không đồng ý điều kiện của ta thì Huyết Nguyệt sẽ điều lực lượng mạnh gấp vài lần đêm qua đấy, nếu nhắm sống được thì ngươi có thể ở lại."
Nam Hoa còn chưa đưa ra quyết định thì nữ nhân kia đã cắn môi nói:
"Ta Khương Ngọc Hà đồng ý với đề nghị của ngươi nhưng ngươi có chắc chắn sẽ không làm hại bọn chúng chứ?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Còn tùy thuộc vào độ ngoan ngoãn của hai người bọn họ thôi, nếu ngoan thì không sao nhưng nếu có ý định trả thù ta thì hậu quả khó lường trước được, tất nhiên đại giới đầu tiên chính là mạng của ngươi."
Nhìn nụ cười của Băng Thần dù cáo già La Uy cũng phải rợn người, một người cứ nắm chắc khuyết điểm của người khác tấn công như thế này thì qua mức rồi, thật khó tin tưởng người này chỉ là một thiếu niên vừa tròn mười tám không lâu.
La Uy nhỏ giọng hỏi:
"Không còn phương pháp nào khác sao Băng Thần?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngài nghĩ đi xem còn cách nào hợp lý hơn thôi, ta thực ra giữ nữ nhân này còn chưa yên tâm lắm, biết đâu hắn chó cùng rứt giậu thì sao, lúc người nhà ta bị gia hại thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm hay ngài đã học xong thuật hồi sinh?"
Khương Ngọc Ha nghiêm túc nói:
"Nam Hoa nghe mẹ dẫn theo em trai thật tốt tu luyện, ngươi phải nhớ rõ đừng mắc thêm sai lầm nào như thế này nữa, thế giới này còn nhiều điều đáng sợ lắm chứ không đơn giản như ngươi vẫn nghĩ đâu."
Nam Hoa cay đắng dập đầu nói:
"Ta biết sai rồi xin lỗi đã để người trong nhà chịu liên lụy, lần này ta nhất định nghe lời mẹ chỉ chuyên tâm vào tu luyện những thứ khác ta sẽ coi như phù du hết."
Băng Thần gật đầu mỉm cười nói:
"Ngươi đã quyết định thì mau đi đi, ta đã chuyển 500 ngàn tiền vào tài khoản của ngươi rồi, nhớ kĩ không được bước vào phạm vi của Lam Hiên quận dù chỉ một bước nếu không đừng trách ta ác độc.
Với lại ngươi nghĩ đi ra quận khác sẽ được tự do thì ngươi hơi nhầm, ta đảm bảo chỉ cần người làm gì điên rồ thì sẽ có người xứ lý ngươi một cách gọn gàng ngươi hiếu ý ta chứ? Làm hội trưởng một hội lớn lâu như thế ta nghĩ chắc ngươi không ngu đến thế."
Nam Hoa gật đầu khổ sở nói:
"Ta đã biết nhất định ta sẽ không vi ước."
Băng Thần mở quang não lên thì thấy tin nhắn của Huyết Nguyệt hội đã gửi tới, hình chiếu hiện lên bắt đầu dùng giọng sắc lạnh hỏi:
"Nhiệm vụ đã thất bại xin hỏi ngài có đồng ý tăng giá để ám sát hay không, nếu không ngài có thể hủy nhiệm vụ chúng ta sẽ hoàn toàn bộ tiền."
Băng Thần nghiêm túc nói:
"Hủy bỏ nhiệm vụ."
Hình bống kia dùng giọng nói máy móc đáp lại:
"Đã xác nhận yêu cầu hủy bỏ tiền sẽ được gửi về tài khoản quý khách sớm nhất có thể."
Nam Hoa cùng những người khác thở ra một hơi, nắm tay em trái của mình kéo đi hắn thậm chí còn không dám quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Băng Thần, còn Băng Thần nhìn vào ánh mắt của Khương Ngọc Hà nói:
"Ngươi thuê phòng ở khách sạn đối diện trường để ở trong một tuần."
Khương Ngọc Hà hơi bối rối nói:
"Ta không có tiền."
Từ túi Băng Thần lấy ra một ít tiền đưa cho nàng rồi nói:
"Ta có chuyện phải làm một tuần sau sẽ quay lại tìm ngươi, hi vọng ngươi không làm ra chuyện điên rồ gì."