Băng Thần nhìn thẳng vào Phượng Lam Băng mỉm cười, hóa ra cô nàng này tên cũng giống, như thế hắn có thể gần như chắc chắn hai người chính là một rồi, Phượng Lam Băng quay qua thấy Băng Thần nhìn mình hết sức chăm chú thì nhíu mày hỏi:
"Tại sao ngươi nhìn ta như thế?"
Băng Thần thấy cái thái độ quen thuộc thì mỉm cười nói:
"Ta cảm thấy cô nương rất xinh đẹp thế nên mới nhìn."
Phượng Lam Băng ngạc nhiên vô cùng, trước đến giờ ngoài cha mẹ thì chẳng có ai khen nàng đẹp cả, cũng bởi nàng sống qua khép kín cả đời chỉ biết tu luyện đã thế còn thêm kiểu tóc gần như che hết cả khuôn mặt.
Nàng hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
"Mặc kệ ngươi có dẻo miệng thế nào thì ta đây cũng sẽ không nương tay với ngươi đâu."
Băng Thần cũng cười nói với nàng:
"Cô nương không nương tay với ta nhưng ta đây chắc chắn sẽ nương tay với cô nương, dù sao chết dưới hoa mẫu đơn cũng sẽ thành quỷ phong lưu cơ mà."
Phượng Lam Băng chưa từng nghe mấy lời sến sẩm một cách nhảm nhí như thế này thế nên nàng hết sức bất lực với tên mặt dày này, tâm thần của nàng cũng bị sao động ít nhiều, nhất là khi nhìn vào gương mặt đẹp trai của hắn thì mặt nàng hồng lên.
Loan Phượng nhíu mày nói:
"Băng Thần từ bao giờ học được mấy thứ như thế này vậy, đã thế còn nói ngay tại đây nữa, hắn không sợ mọi người cười hay sao?"
Tử Mộng lắc đầu tay chỉ lên khán đài rồi nói:
"Dì xem mấy cô gái đang xem chiến đấu xem có vẻ gì ghét bỏ Băng Thần không, tuy huynh ấy chó chút lỗ mãng nhưng lời nói lại rất dễ nghe chứ không tục tĩu như những nam nhân khác, nhiều lắm thì mấy cô nàng này chỉ coi gắn đang nói vui thôi."
Loan Phượng lắc đầu nói:
"Quan điểm của giới trẻ các ngươi thật sự khó hiểu, Băng Thần mà về thời của ta thì chẳng bao giờ kiếm được bạn gái."
Tô Linh cười nói:
"Đó là tại dì chưa yêu ai bao giờ, nếu dì thích một người hắn nói cái gì cũng dễ nghe cả."
Loan Phượng nghe thấy chủ đề này thì lập tức lảng tránh, nàng không hề muốn đả động đến chủ đề nhay cảm này chút nào, quả thật trong đầu nàng chẳng có chút ý tưởng nào về việc lập gia thất cả, đồng thời nàng cũng không bị sao động bởi nam nhân nào cả.
Băng Thần cùng Phượng Lam Băng ở trên sàn đấu đã bắt đầu chuẩn bị hết mọi thứ rồi, lần này để chiến đấu với Phượng Lam Băng hắn chỉ đơn giản chọn lấy một cái khiên, khi vừa vào trận một cái thì Phượng Lam Băng đã tạo ra một quả cầu nước khổng lồ còn nàng thì nằm bên trong.
Vác chiếc khiên kim loại ra trước mặt sau đó hắn tựa vào đằng sau, mở ra quang não hắn ta bắt đầu lướt wed bởi Phượng Lam Băng dù sao cũng chẳng làm gì được hắn, nếu nàng ta thích phòng thủ thì hắn cũng đánh chơi lầy chứ đột phát phòng thủ của nàng tu vi hắn còn chưa cho phép.
Khán giả trên đài cũng ngẩn người bởi họ không hiểu hai người này đang tính làm cái gì, Phượng Lam Băng đôi khi công kích thăm do nhưng rõ ràng chiếc khiên được Băng Thần tựa lưng vào đã đỡ hết cho hắn ta.
Nàng sau đó bắt đầu bế tắc khi phải duy trì phòng thủ bởi nàng sợ khi buông ra sẽ ngay lập tức bị Băng Thần bất ngờ công kích nhưng cứ thể này cũng không ổn, tinh thần lực của nàng tiêu hao rất ít nhưng nói chung vẫn có tiêu hao.
Trong khi Băng Thần thì mở ra quang não coi mấy bộ phim hài, tiếng cười của hắn làm nàng vô cùng ức chế, các khán giả trên khán đài thì hoang mang vô cùng, thời gian kéo dài hơn một tiếng rưỡi thì Phượng Lam Băng đã thấm mệt.
Mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống như mưa, khi nàng vẫn còn nghe tiếng cười của Băng Thần thử giải trừ Thủy Châu đang bao bọc mình nhưng ngay lập tức có ba chiếc phi tiêu lướt ngan qua mặt nằng cắt ngang tóc của nàng xong như xe cua gấp một cái.
Khi ba chiếc phi tiêu đã bay qua thì Phượng Lam Băng hoàn hồn, khi quay về chỗ của Băn Thần thì thấy chiếc khiên vẫn ở đó nhưng không thấy Băng Thần đâu, bỗng một đôi bàn tay vòng qua người khóa chặt nàng lại khiến cho nàng không giãy giụa được.
Buông ra một tay Băng Thần kéo cắm của nàng rồi ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười nói:
"Tóc này chưa dẹp dể ta giúp ngươi chính lại cho đẹp."
Băng Thần không biết từ đâu móc ra thanh đoản kiếm bắt đầu quơ nhanh như gió làm cho Phượng Lam Băng do quá sợ hãi mà mặt không còn chút máu, nàng thấy tóc của mình rơi rất nhiều trên mặt đất thì mới sợ hãi gọi to:
"Ta chịu thua, trọng tài cứu ta với."
Băng Thần nghe thấy nàng chịu thua thì lập tức buông nàng ra, Phượng Lam Băng sau đó giống như mèo thấy chuột bỏ chạy mất tiêu luôn, diễn biến quá nhanh kiến mọi người chẳng kịp hiểu cái gì cả.
Không lâu sau La Uy hiểu trưởng từ bên trên đi xuống sau đó cười nói:
"Chúc mừng Băng Thần bạn học thông qua thực lực của mình trở thành thể chất dị năng giả đầu tiên vô địch nhọc sinh mới sát hạch thị đấu nhận được phần thưởng hạng nhất mời ngươi giữ cho kỹ, gốc dược liêu này có giá trị liên thành đấy không phải có tiền là mua được đâu, rất có thể sau này sẽ mang lại cho ngươi tác dụng lớn."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Cám ơn hiệu trưởng đã dặn dò học trò sẽ nhớ kỹ, gốc dược liệu này ta sẽ bảo quản thật tốt còn tới khi sử dụng thì cũng sẽ dùng cho xứng đáng."
La Uy gật gù cười nói:
"Ngươi nghĩ được như thế thì rất tốt, chúc ngươi may mắn trên con được tu luyện sau này và đây không phải là danh hiệu duy nhất của ngươi, ta muốn chứng kiến một truyền kỳ bắt đầu ngươi hiểu ý ta không?"
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Ta đã biết cám ơn lão sư nhắc nhở."
La Uy cũng không biết điều mình mong ngóng quả nhiên vè say đã trở thành hiện thực