Thú Tu Thành Thần

Chương 712: Thức tỉnh chúc mừng




Bỗng Tử Lan cùng Tử Mộng lui thật nhanh ra xa, Tô Linh biết có chuyện là lập tức chạy theo thì thấy hai cô gái một người mặt đỏ chót một người mặt xanh như nước biển, một lúc sau tay của Tử Mộng cháy lên một ngọn lửa vàng chói, ngược lại Tử Lan nước chảy ra như vòi phun nước.
Hai nàng sau đó nét mặt trở lại bình thường, nhưng lại hơi đuối sức khiến cho hai người chỉ biết ngồi bệt xuống đất, Tô Linh vui vẻ nói:
"Thế là nhà chúng ta ai cũng sở hữu dị năng cả, các ngươi nhanh đi đăng ký thi vào trường Băng Thần sắp tới, nguyên tố hệ Hỏa, Thủy dị năng luôn được ưu tiên, biết đâu lại được học chung trường với Băng Thần."
Tử Mộng nghe thấy thế thì vui vẻ nói:
"Thế thì còn chờ gì nữa chúng ta đi nhanh thôi."
Sau đó ba cô nàng kéo nhau đi, cảm giác bản thân không còn bị theo dõi Băng Thần mới thở phào một hơi sau đó tăng thêm hai trăm cân vào tạ của mình, tốc độ xé rách rồi hồi phục của cơ thể hắn lại một lần nữa được tăng nhanh.
Băng Thần thừa biết các nàng theo dõi mình thế nhưng hắn ta không biết làm gì hơn, các nàng sẽ không ngăn cản được hắn ta, đây là điều Băng Thần biết chắc chắn bởi hắn cũng có lập trường riêng của mình, nhưng để các nàng bớt đau lòng hắn ta vẫn giảm tạ đi.
Rửa đi vết máu trên người sau đó Băng Thần lại lê lết về nhà như mọi ngày, cả người hắn ta mệt mỏi nhưng vừa vào trong nhà thì thấy Tử Mộng và Tử Lan hai ngươi mỗi ngươi một bên ôm muốn kéo lấy tay hắn.
Nhưng trên tay Băng Thần lúc này đã là tạ năng 200 ký thế nên hai ngươi chân yếu tay mềm làm sao kéo nổi tay hắn, sờ đến hai cục ta trên tay hắn thì hai cô nàng lại không khỏi sót ruột nhưng vẫn cố mỉm cười nói:
"Hôm nay chúng ta có một sự kiện trọng đại muốn báo cho huynh biết, huynh có đoán ra được hay không?"
Băng Thần đưa tay len xuyên qua hông bọn họ cười nói:
"Bọn muội thức tỉnh dị năng rồi đúng hay không?"
Tử Mộng và Tử Lan ngạc nhiên nói:
"Làm sao huynh biết được?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta không nghĩ ra cái gì khác có thể khiến hai muội vui như thế."
Tử Mộng cười nói:
"Huynh có nghĩ ra tặng cái gì để chúc mừng chúng ta chưa?"
Băng Thần nghĩ một chút rồi nói:
"Thế muội thích gì?"
Tử Mộng xấu hổ chỉ vào miệng mình rồi liếc hắn, Băng Thần gật gù rồi nói:
"Muội thích ăn ngon thì cứ nói thẳng ra chỉ làm gì?"
Băng Thần ước chừng khoảng cách giữa cửa đi vào phòng bếp với vòng hai của mình rồi nhỏ giọng nói:
"Vẫn hơi chật một chút nhưng ta có thể lách quá được, muội đợi chút nữa ta sẽ làm cho muội đồ ăn ngon nhất muội từng ăn."
Nói xong Băng Thần bắt đầu chen vào phòng bếp nhưng có vẻ hắn ta căn không chuẩn lắm, thực ra hắn lại vào trong một cách khá dễ dàng, nhìn đứng đơ người Tử Mộng thì Tử Lan mới cười nói:
"Chúng ta sinh đối nhưng tỷ hãy xem hai chúng ta khác nhau như thế nào nè." 
Tử Lan sau đo đi thẳng vào phòng bếp, nàng níu áo Băng Thần rồi nói:
"Tỷ tỷ muốn ăn ngon nhưng ta muốn thứ khác."
Băng Thần nhìn nàng hỏi:
"Thế muội lại muốn ai cái gì nào?"
Tử Lan nhỏ giọng nói:
"Huynh cúi xuống một chút đi rồi ta mới nói cho huynh."
Băng Thần hơi cúi người xuống thấp hơn một chút rồi nhỏ giọng nói:
"Cái gì mà lại bí mật như thế?"
Tử Lan bất ngờ choàng lấy cổ hắn bờ môi in lên môi của hắn ta,Băng Thần theo bản năng đáp lại nàng, ngay thơ Tử Lan nhanh chóng bị hắn ta xâm chiếm toàn bộ khoang miệng, chiếc lưỡi nhỏ 
bị quấn chặt lấy không tha.
Tận năm phút sau hai ngươi mới tách ra, Tử Lan nhỏ giọng nói:
"Ta đã lấy được thứ mình muốn, chúc mừng huynh đã thức tỉnh dị năng."
Tử Mộng cùng Loan Phượng đứng ở ngoài nhìn vào há hốc mồm, sau đó bọn họ quyết định đi ra dù cho Tử Mộng không cam tâm một chút nào, Loan Phượng áp chết trong lòng cảm giác bất ngờ cùng rung động nhỏ giọng nói:
"Kệ bọn họ đi chúng ta tạm thời chờ ở ngoài, Băng Thần lần đầu tiên làm bếp không biết có ăn ngon hay không, nếu ngon từ mai ta sẽ giao luôn công việc ấy cho Băng Thần, dị cháu chúng ta sẽ không cần phải động tay nữa."
Tử Mộng thở dài nói:
"Ta không biết có ngon không nhưng Tử Lan chắc không ăn gì cũng no tới ngày mai."
Loan Phượng ngạc nhiên hỏi:
"Lúc nãy ở ngoài đường các ngươi ăn cái gì rồi sao?"
Tử Mộng lắc đầu nói:
"Ở ngoài đường chúng ta chưa ăn cái gì nhưng ở nhà bếp nàng ăn cháo lưỡi chắc no rồi."
Loan Phượng mỉm cười nói:
"Tỷ muội các ngươi còn cả Tô Linh rất thích Băng Thần ta biết nhưng có thể cho ta biết lý do tại sao các ngươi thích hắn có được hay không?"
Tử Mộng hồi tưởng một chút rồi nói:
"Ta nhớ còn bé dù ai cũng mất cha mẹ nhưng Băng Thần cứu ngài sau đó mỉm cười trấn an ta cùng muội muội và cả Tô Linh tỷ nữa, một nụ cười khi ấy thôi đã khiến chúng ta thích hắn không có thuốc chữa rồi, nói ra ngài cũng không hiểu đâu."
Loan Phượng cười nói:
"Ta lớn rồi tất nhiên phải hiểu những chuyện đó hơn các ngươi chứ."
Tử Mộng lắc đầu nói:
"Ta dám chắc dì ngoài nắm tay nam nhân thì những cái khác thì chưa bao giờ có đúng hay không?"
Loan Phượng ngạc nhiên hỏi:
"Sao con biết?"
Tử Mộng đứng lên lắc đầu nói:
"Con không biết nhưng dì vừa trả lời rồi đấy, thôi con về phòng trước đây, khi nào có đồ ăn thì kêu con, dì cũng đi canh hai người bọn họ đi nếu không muốn lên chức bà."
Tử Lan lúc này bỗng nhiên đi ra cười nói:
"Dì lên chức bà, tỷ hơi nghĩ nhiều rồi đấy Tử Mộng, tại tỷ không chịu chủ động bây giờ lại xị mặt xuống là sao?"
Tử Mộng bĩu môi nói:
"Đi với ta lên phòng kể cho ta rốt cuộc hơn có cảm giác như thế nào."
Hai cô nàng đi hết thì chỉ còn lại Loan Phượng sốc nặng vì bị một đứa trẻ chọc trúng chỗ đau, có điều chuyện nàng không tiếp xúc nam nhân không phải sai nhưng không có chút kinh nghiệm nào thì làm sao tư vấn cho ba cô con gái.
Tô Linh đi về đến nhà thì lập tức ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra khiến cho còn người ta ngây ngất, nhưng khi thấy Loan Phượng ngồi ở ghế ngoài phòng khách thì nàng hỏi:
"Dì không làm để ăn thế ai làm vậy, Tử Lan hay Tử Mộng?"
Loan Phượng thở dài một hơi nói:
"Không phải hai người bọn họ mà là Băng Thần, hắn ta đích thân xuống bếp nấu ăn mừng hai cô em gái của mình thức tỉnh dị năng, nhưng sau đó Băng Thần lại ăn cháo lưỡi với Tử Lan, bây giờ hai cô nàng đang thảo luận hôn cảm giác thế nào."
Loan Phượng nhìn lên lầu rồi nói:
"Ngươi có kinh nghiệm về hôn không lên trên lầu dẫn đạo bọn họ một chút, ta sợ bọn họ đi sai đường thì mệt nữa."
Tô Linh nhíu mày nói:
"Băng Thần hôn Tô Lan, ai là người chủ động trước?"
Loan Phượng nghĩ một lát rồi nói:
"Hình như là Tô Lan."
Tô Linh gật đầu nói:
"Quả nhiên nhỏ mà có võ, không được ta không thể bị động như thế này được."
Nàng sau đó hướng thẳng đến nhà bếp, Loan Phượng có cảm giác cái nhà này sắp loạn rồi, những đứa trẻ ngày nào nàng không để ý giờ đã lớn hết cả rồi, nàng hiện tại đã thức tỉnh rồi nhưng không biết phải làm sao để xử lý cục diện rối rắm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.