Thú Tu Thành Thần

Chương 669: Diêm Vương cũng buồn




Băng Thần rất kiên nhẫn chờ đợi, thuốc ngủ hết tác dụng vào trưa ngày hôm sau, hai cô nàng mới xoa đầu tỉnh dậy đi ra ngoài, nhìn vào đồng đồ thì đã quá trưa rồi, trong chớp mắt thôi hai nàng đã biết mình không thể tự nhiên mà ngủ như thế được.
Hai người nhanh chóng kiểm tra thân thể cùng quần áo của mình Thương Nhược Nhược thì tỏ vẻ tiếc nuối khi thấy quần áo của mình vẫn còn chỉnh chu, trong khi Trịnh Thúy Di thở phào nhẹ nhõm, hai nàng bây giờ tạm thời không hiểu ý định của Băng Thần khi khiến bọn họ bất tỉnh là gì nhưng rõ ràng nhất định phải có.
Đi ra ngoài thì thấy Băng Thần đã ngồi ở bàn ăn đợi sẵn, hai người ngồi xuống thì Băng Thần mở ra máy quay truyền giữ liệu qua máy tính xách tay rồi cười nói:
"Hai nàng xem đi đảm bảo cực kì thú vị luôn."
Hai cô nàng đều không khỏi nhíu mày, Trịnh Thúy Di mở ra xem thì thấy quang cảnh tối hôm qua và một người nàng rất hận, nàng nghe thấy tiếng súng vang lên rất gần và từng người của Trịnh gia phải trả giá, khi thấy Trịnh Hằng cuối cùng cũng chết trong tức tưởi thì nàng không khỏi khóc lên.
Thương Nhược Nhược an ủi còn Băng Thần thì không nói tiếng nào, hắn chỉ yên lặng thưởng thức bữa cơm trong khi cô nàng còn đang bận khóc, hai người nữ nhân một khóc một an ủi nhưng đến tận khi Băng Thần ăn uống no nê thì Trịnh Thúy Di vẫn chưa khóc xong.
Hắn chép miệng nói:
"Ta trả thù giúp nàng rồi thì nàng phải vui lên chứ sao lại khóc như thế?"
Trịnh Vũ Di nghe Băng Thần nói thế thì kìm nén cảm xúc của mình sụt sịt nước nở nói:
"Ta cám... ơn ngươi đã giúp ta trả thù.... hu hu, chẳng qua ta không ngờ được ngày này tới sớm như thế."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Được rồi bây giờ ta đã có đủ sức mạnh để làm thịt nhị thúc của nàng rồi, cho ta xin địa chỉ của hắn ta đảm bảo không lâu nữa hắn ta sẽ biến mất trên cõi đời này."
Trịnh Vũ Di nghe thế thì không biết suy nghĩ gì mím môi nói:
"Chuyện này để một thời gian nữa đi, nếu ngươi trả thù xong rồi thì ngươi sẽ đi sao?"
Băng Thần gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
"Băng Thần của kiếp sau rời đi chứ Băng Thần của kiếp này với ký ức không thay đổi thì một năm sau mới rời đi lận."
Thương Nhược Nhược nhíu mày, nàng không hiểu hai người bọn họ đang nói gì cả, nàng nghiêm túc hỏi:
"Băng Thần rốt cục huynh có chuyện gì giấu ta thì nên nói ngay trước khi ta tức giận, cũng đừng hòng qua mặt ta."
Băng Thần mỉm cười rồi nói:
"Cũng được thôi nhưng sớm muộn gì ta cũng xóa trí nhớ đó của nàng thôi, bây giờ thì ta bắt đầu giải thích nàng nghe cho rõ đây, mọi chuyện bắt đâu như thế này...... "
Sau khi hắn ta giải thích cực kỳ rõ ràng cũng đưa ra cực kỳ nhiều dẫn chứng thì nàng cuối cùng cũng tin tưởng, nhưng rồi nàng lại hỏi:
"Thế nhưng rồi tại sao ngươi lại phải xóa đi ký ức của chúng?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế ta để nguyên như thế sau này các nàng làm khác xa với thực tại thì sao, Thúy Di thì chỉ là kiếp sau xuất hiện còn nàng biết nhiều chuyện quá sẽ khiến kiếp sau của nàng biến mất, sau đó giữa vũ trụ rộng lớn ta lại phải đi tìm nàng trong khi nàng không có chút ký ức nào về ta sao?"
Thương Nhược Nhược thở dài hỏi:
"Được rồi ta đã hiểu thế huynh bao lâu thì rời đi khỏi thế giới này?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Như đã nói ta tới nơi đây vì hoàn thành giải cứu Thúy Di còn thời gian thì ta hoàn thành lúc nào thì ta có thể đi lúc đó, nhưng theo ta thì khoảng thời gian hoàn hảo nhất là một năm sau, ta vẫn sẽ đi nhận cơ duyên rồi cho thân thể này phi thăng mang theo ký ức rằng Thúy Di đã chết, Nhược Nhược sẽ theo ta như bình thường, các nàng thấy ta tính toán như thế đã đủ hợp lý chưa."
Thương Nhược Nhược gật đầu nói:
"Huynh thì lúc nào chả có lý, nếu ta biết chuyện này gây ra ảnh hưởng cho gặp gỡ của chúng ta trong kiếp sau thì ta cho phép huynh xóa đi ký ức của ta."
Băng Thần cười nói:
"Thấy nàng hiểu chuyện như thế ta rất vui mừng, ta cứ tưởng nàng nhất định sẽ nói này nói nọ cớ chứ, thật sự không thể tin được."
Thương Nhược Nhược bĩu môi nói:
"Không phải huynh lúc nào cũng bảo ta thông minh hay sao? Có chút vấn đề như thế ta cũng không hiểu thì nói gì đến thông minh "
Băng Thần mỉm cười gật đầu nói:
"Được rồi ta lúc nào cũng công nhận nàng thông mình, vừa nãy chỉ là nói sai thôi, như thế nàng đã hài lòng chưa."
Thương Nhược Nhược hiếu kỳ hỏi:
"Kiếp sau ta rốt cuộc như thế nào thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Kiếp sau của nàng rất thú vị, một tiểu thư nhà cực giàu, tiền tài của nàng dư sức bao nuôi cả ta nữa cơ mà, chưa kể nàng nấu ăn cực ngon chỉ thua ta một chút thôi chứ không phải trứng chiên cũng cháy như bây giờ, nàng đã tu luyện đến độ phi thiên độn địa được rồi."
Thương Nhược Nhược tưởng tượng sau đó ánh mắt không khỏi sáng lên cười hỏi:
"Ta thật sự oách như vậy sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta dẫn hướng mọi chuyện đúng như cũ thì ta cùng nàng hai người đều sẽ trở thành Thần thánh thật sự rồi mới vẫn lạc."
Thương Nhược Nhược nhíu mày hỏi:
"Ta tưởng thần thánh thì bất tử?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nếu nàng chỉ ăn rồi các gì cũng trốn tránh thì nàng bất tử nhưng điều đó không có nghĩa nàng bất diệt, Thần thánh vẫn có thể giết chết được Thần thánh, huống chi Thần Thánh trong đó còn có phân tầng cấp độ mà nàng chỉ ở mức thứ hai thôi chết cũng bình thường."
Thương Nhược Nhược nghe thấy mình oách như thế thì quay sang vỗ vai Trịnh Thúy Di mỉm cười dùng giọng trầm trầm nói:
"Tiếc cho Trịnh tỷ nằm luôn ở Trái Đất, ta còn đi ra ngoài xông xáo một chút ít."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Các nàng còn đỡ chứ ta đã đạt tới đỉnh cao rồi, phải khó khăn lắm mới tự sát để đi vào luôn hồi đó."
Ba người đã đến trình độ mang cái chết ra làm chủ đề trò chuyện một cách vui vẻ rồi, nếu Diêm Vương thấy chắc buồn lắm, ai đời lại mang điều đáng sợ đó ra để nói đùa được cơ chứ.
Nhưng riêng với Băng Thần thì Âm Dương thần hắn ta còn làm thịt vài lần thì hắn rõ ràng không sợ chết rồi, còn những người biết tới rằng dù cho có chết mình cũng được chuyển kiếp thì lại càng không có chút nào sợ hãi.
Bọn họ giống như không coi cái chết ra gì cả, may sao chỉ có ba người nói chuyện với nhau chứ có người ngoài chắc họ chết ngất với ba người này mất, chưa kể những chuyện Băng Thần nói trước đó cũng tràn đầy hư cấu, nên nhớ đây là thế giới hiện đại khoa học kỹ thuật chứ không phải huyền huyễn.
Đùa giỡn được một lát thì Băng Thần rất nghiêm túc nói:
"Để giữ bí mật về ta thì chúng ta trong thời gian này ít tiếp xúc với người ngoài đi thì hơn, thậm chí nếu có thể chúng ta nên nhất trí thời gian ta làm thịt tên kia, sau đó toàn bộ thời gian chúng ta sẽ chỉ ở bên nhau thôi các nàng hiểu ý ta chứ."
Ba người sau đó bàn bạc cuối cùng thống nhất với khoảng thời gian hoàn hảo nhất mà Băng Thần đưa ra chính là sau một năm, trong thời gian này họ sẽ chỉ sống tại nơi đây chậm rãi hưởng thụ thời gian trôi qua yên bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.