Thú Tu Thành Thần

Chương 616: Trò vui bắt đầu




Băng Thần rất nhanh chóng bước ra mở cửa, người đến làm cho Băng Thần khá bất ngờ bởi hắn không nghĩ tới người tới lại là hai anh em sinh đôi tu vi rất cao, tất nhiên không phải hai người Cung chủ họ Thiên rồi.
Hai người không chào hỏi gì mà lập tức nắm cổ Băng Thần nhấc lên, một người ánh mắt cực lạnh nói:
"Ngươi dám động tới Hồng Nhị tiểu thư, nếu thật sự muốn chết có thể nói thẳng ra không cần phải làm nhiều trò như thế đâu."
Bị nắm cổ trên không trung đã thế mỗi người một tay nhưng Băng Thần chẳng những không giãy giụa mà còn tỏ ra cực kỳ chán nản giống như quá chán hai người bọn họ, khi hai người cảm nhận được không đúng thì đã quá trễ.
"Các ngươi có biết ta mất công lắm để rải độc lên chính mình không, cứ đến phá hết công sức của người khác thì sẽ phải trả giá đắt lắm nghe chưa."
Hai người kia lui lại lật ngửa bàn tay thì thấy đã xám ngắt lại, cả thân thể mất hết tất cả sức lực, một người nhỏ giọng nói:
"Ngươi dám hạ độc chúng ta."
Băng Thần thở dài nói:
"Ta nào muốn như thế, thuốc độc ta điều chế để đối phó Loạn Tượng cảnh bây giờ mới được có một lọ, hai người các ngươi thật sự làm ta tức giận quá mà."
Dùng hơi thở yếu ớt người kia thì thào nói:
"Ngươi không phải Lương Toàn."
Ngã gục xuống mặt đất trong chớp nhoáng thì họ thấy dưới gầm giường Lương Toàn chết không nhắm mắt đang trừng trừng nhìn họ, Băng Thần lấy ra một lọ thuốc độc tiếp tục bôi lên cổ mình một ít.
Xong xuôi hết tất cả thì hắn ta bình tĩnh ngồi đợi Hồng Nhị trở về, hai hình nhân của hai người kia cũng đã đi ra ngoài, không phải để hắn ta đợi lâu khoảng nửa tiếng sau Hồng Nhị đã trở về, nàng vừa về liền muốn ôm hắn nhưng Băng Thần lập tức ngăn cản lại:
"Trên người ta đang bôi đầy thuốc độc nên không có ôm ấp gì cả."
Hồng Nhị cười nói:
"Tùy huynh thôi, bây giờ người của Hắc Nguyệt đã bố trí hết tất cả, bọn họ tạo ra ba lớp phong ấn có tác dụng tăng sức mạnh cho phe của bọn họ, những người phục kích cũng đã đi vào vị trí, huynh mau đi phá phong ấn đi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta đã đoán được họ sẽ sử dụng phong ấn không gian rồi thế nên những nói có thể đặt tâm trận đã bị ta đụng tay từ trước, đến khi ngươi của các đại thế lực đến thì chỉ cần ta khẽ niệm thì cả ba cái kết giới sẽ ngay lập tức biến mất."
Hồng Nhị mắt sáng lên nói:
"Thế thì tốt quá, ta còn lo hai người chúng ta phải mạo hiểm tiếp cận những nơi nguy hiểm như thế."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Khi làm bất cứ chuyện gì thì cũng nên tính hết những chuyện có thể xảy ra ngươi có hiểu không, ví dụ như hôm này, họ phục kích không có không gian phong ấn trận thì không sợ Lý viện trưởng chạy sao?"
Hồng Nhị ngạc nhiên nói:
"Ngươi tính hết được mọi thứ sao?"
Băng Thần nhìn nàng cười nói:
"Ngươi cũng là người nằm trong kế hoạch của Hắc Nguyệt giáo mà không nghĩ tới những chuyện này sao? Khi muốn đối phó thì ta luôn đặt mình vào vị trí của họ để xem họ sẽ làm gì, nhưng như thế ta còn làm ra một ít chuyện khá dư thừa, có điều thà thừa còn hơn thiếu."
Hồng Nhị lúc này đã quá nể Băng Thần rồi, có vẻ như cái quái gì tên này cũng đã nghĩ tới rồi, ngồi xuống đối diện hắn nàng nhỏ giọng hỏi:
"Thế bây giờ chúng ta có còn cần làm thêm cái gì nữa không?"
Băng Thần nhìn nàng vui vẻ nói:
"Đương nhiên là phải tìm nơi an toàn để xem bọn họ đánh nhau rồi, nhưng ta nghĩ ngươi lên trốn vào trong Kim Long Trù Phòng thì hơn, ở trong đó ngươi mới được an toàn tuyệt đối, dù sao ngươi cũng không có nhiều khả năng trốn thoát như ta."
Hồng Nhị mỉm cười nói:
"Ngươi vừa nói đấy thôi, ta không có khả năng chạy trốn tốt nhưng người giúp ta không phải là được rồi sao?"
Băng Thần nghe nàng nói thế thì mỉm cười nói:
"Tùy người thôi nhưng nhớ phải nghe lời ta tuyệt đối rõ chưa."
Hồng Nhị nhìn hắn bất mãn nói:
"Hư, ngươi làm như ta còn con nít không bằng."
Băng Thần bĩu môi nói:
"Hư ha cái gì, nhanh đi thôi chỗ xem phim ta cũng đã chọn được từ trước rồi."
Hai người sau đó nhanh chóng phi hành đi tới một tòa tháp cao sau đó ngồi phía dưới chiếc chuông chờ đợi, Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Chút nữa có người lên đây đánh chuông thì chúng ta bắt cóc hắn luôn, người khác cũng chẳng phát hiện ra đâu, chuông chúng ta tự đánh, sau đó khoảng 15 phút thì cũng tới thời điểm Lý Thiên Vương viện trưởng tới sẽ càng không có ai lên đây."
Hồng Nhị chăm chú gật đầu nói:
"Được "
Quả nhiên Băng Thần đoán không sai, đến giờ một học sinh được cử lên đánh chuông, Hồng Nhị dễ dàng khống chế người kia sau đó dùng pháp lực nhẹ nhàng rung chuông, đợi một lát thì Băng Thần kéo nhẹ vai áo của nàng nhỏ giọng nói:
"Trò vui sắp bắt đầu rồi kia."
Hồng Nhị nhìn xuống dưới thì thấy Lý Thiên Vương đã tới, nàng cũng không khỏi chăm chú nhìn xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.