Thú Tu Thành Thần

Chương 612: Tỷ muội nhận sao




Băng Thần cười nói:
"Ta hiểu hoàn cảnh của ngươi bởi ta cũng từng trải qua nhưng chuyện này, thế nên dù cho không vì ngươi thì ta cũng sẽ vì Phất Nữ mà cho hai người các ngươi có cơ hội để hòa hợp với nhau.Ngươi chờ ở trong đây những chuyện khác cứ để ta lo."
Hồng Nhị gật đầu nói:
"Tất cả mọi chuyện trông cậy vào ngươi."
Băng Thần sau đó tâm sự với nàng thêm một chút để biết rõ một số chuyện như vị trí cụ thể của hai ngôi mộ trong rừng với lại mộ nào của ai, sau khi đã rõ ràng hết mọi thứ thì Băng Thần mới đi ra ngoài.
Làm hắn ta bất ngờ là khi vừa đi ra ngoài thì đã gặp Hồng Phất Nữ ở trong phòng của mình, thấy hắn xuất hiện nàng liền lao vào lòng hắn, Băng Thần nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi muốn gì đây?"
Hồng Phất Nữ nhỏ giọng nói:
"Ngươi ta muốn cái kia."
Băng Thần mỉm cười trêu:
"Cái kia là cái gì ngươi phải nói rõ ra chứ, nếu không ta làm sao biết được."
Hồng Phất Nữ nguýt hắn một cái rồi nói:
"Người ta muốn cùng ngươi tạo nhân."
Băng Thần ôm lấy nàng mang vào một căn phòng khác trong Vô Hạn Sáng Thế, hai người nhanh chóng quấn quýt lấy nhau, trong cơ thể khoảng trống được lấp đầy thời khắc nàng không kiềm chế được ngâm khẽ.
"Ưm...... ừm.... a "
Băng Thần mau chóng công kích với tốc độ thần thánh, nam nữ giao hoan luôn khiến cho con người ta đê mê, bởi nó khiến cho ngươi cùng ngươi mình suốt đời ở bên kết nối với nhau.
"Hừ.... a..a "
Lần cao trào cuối cùng của hai ngươi diễn ra trong không biết bao lâu sau, gạt ra ngọn tóc dính trên khuân mặt của nàng hắn nhẹ giọng hỏi:
"Lão bà ngươi đã thỏa mãn chưa?"
Khi hắn hỏi nàng lại không hề trả lời, hai mắt nàng nhắm nghiền với nụ cười mãn nguyện ở trên môi, cỏ vẻ nàng vẫn đang ở trên tiên giới chưa xuống mặt đất, rất lâu sau đó khi hai ngươi một lần nữa tỉnh dậy Băng Thần mới bắt đầu hỏi chuyện nàng:
"Ngày xưa mẹ ngươi chết đi thế ngươi đã làm mộ cho nàng chưa?"
Hồng Phất Nữ nghe hắn ta nhắc tới mẹ mình thì không khỏi buồn rầu nói:
"Thực ra ta không có cả cơ hội để làm, thân xác mẹ ta nằm ở đâu ta còn không biết thì làm mộ làm gì, nhưng sớm thôi ta sẽ tìm lại hài cốt của nàng rồi chôn cất nàng đàng hoàng." 
Nàng ngồi dậy hay chân chụm lại ánh nhìn xa xăm, Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Nàng mặc đồ rồi đi theo ta, ta có bất ngờ dành cho nàng."
Hồng Phất Nữ nhìn hắn rồi hỏi:
"Huynh chờ ta một chút để ta tắm rửa chút đã."
Thật sự thì phía dưới của nàng đã cực kỳ nhầy nhụa, bây giờ đi ra ngoài thì xấu hổ chết, Băng Thần thì chỉ mỉm cười mặc quần áo rồi mang hai người đi ra ngoài, chờ đợi nàng tắm rửa thay đồ sau đó hắn mới dẫn nàng đi vào khu rừng kia.
Đến bìa rừng hắn từ trên không trung hạ xuống, Hồng Phất Nữ cũng hạ xuống, nàng ngạc nhiên khi thấy Băng Thần đi bộ vào trong:
"Ngươi làm sao lại đi bộ rồi?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nơi đây là nơi hạ lạc của một ngươi có ơn với ta, thế nên ta mới đi bộ để thể hiện sự kính trong với ngài ấy."
Hồng Phất Nữ gật đầu sau đó đi một cách chậm rãi đi sâu vào trong rừng, những tàng cây xào xạc như đang chào Băng Thần, Băng Thần cũng cảm thấy tâm trạng mình đang rất tốt, hai người đi khoảng nửa tiếng thì tới một nơi thoáng đãng với hai nấm mộ được dọn dẹp sạch sẽ.
Băng Thần quỳ xuống trước tấm mộ bên trái rồi nhẹ giọng nói:
"Phất Nữ ngươi quỳ xuống với ta."
Hồng Phất Nữ nhìn Băng Thần sau đó nàng mang theo nghi hoặc quỳ xuống với hắn, Băng Thần mỉm cười chắp tay nói:
"Tiểu tế Băng Thần mang con gái nàng tới viếng thăm ngài, nếu ngài có linh thiêng thì hãy chấp nhận phần tâm ý này của ta."
Hồng Phất Nữ giật mình nói:
"Đây là mộ của mẹ ta."
Băng Thần mỉm cười gật đầu nói:
"Phía dưới chính là hài cốt của mẹ nàng."
Hắn chỉ qua nấm mộ bên cạnh rồi nói:
"Đây là mộ của mẹ Hồng Nhị tỷ tỷ của nàng, nàng ta từ rất lâu rồi xây lên hai nấm mộ này cho hai ngài ấy, hai ngài ấy khi còn sống thích rừng rậm đồng thời có ước mơ là gia nhập Thiên Vương học viện chỉ tiếc không thành, thế nên tấm mộ này mới nằm ở đây rất gần trung tâm của Thiên Vương học viện.
Hồng Nhị thực ra cũng rất căm hận Hồng Hắc, lần này nàng muốn thông qua ta để giết chết Hồng Hắc sau đó hi sinh thân mình hiến tế để ta trở lại bình thường, nàng nói với ta cả thể giới của nàng bây giờ chỉ còn có ngươi."
Hồng Phất nữ ngơ ngác quỳ ở đó nhớ lại những ký ức rời rạc, Hồng Nhị vì cùng họ thế nên hai nàng rất thân thiết, cái gì chỉ cần nàng nhờ thì Hồng Nhị cũng giúp đỡ hết mình, khi biết Hồng Nhị là người của Hắc Nguyệt giáo nàng đã tức giận đến mức nào, chưa kể sự thất vọng cùng cực. 
Nhưng nàng không ngờ trong đây còn có biến cố như thế, nhìn thấy nàng như thế Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Nàng muốn ngươi nhận nàng làm tỷ tỷ, ngươi liệu có muốn cho nàng một cơ hội không?"
Hồng Phất Nữ ngẩng đầu lên ánh mắt pha trộn ngũ vị tạp trần, một lúc sau nàng nhẹ giông hỏi:
"Huynh không trách nàng ta tấn công huynh chứ?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta không trách nàng bởi nếu ta là nàng thì ta cũng làm thế, nàng cũng như ngươi đang nắm giữ mối hận thù quá lớn, nếu có thể ta hi vọng hai người hòa hợp với nhau bởi dù sao nàng có thể là người quan tâm ngươi nhất, thậm chí hơn cả ta."
Hồng Phất Nữ nhìn hắn thở dài gật đầu rồi nói:
"Ta chỉ lo về huynh thôi chứ nếu nàng đã như thế thì nàng đâu có lỗi gì với ta."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế nàng có thể gọi nàng một tiếng tỷ tỷ không, đó là ước mơ của nàng."
Hồng Phất Nữ mỉm cười nói:
"Ta có thể gặp nàng bây giờ sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chỉ cần nàng muốn."
Băng Thần sau đó đi vào trong Kim Long Trù Phòng, Hồng Nhị thấy hắn thì rất bất ngờ, hắn nhỏ giọng nói:
"Nàng muốn gặp ngươi."
Hồng Nhị hơi hưng phấn nhưng nhanh chóng ngừng lại cẩn thận hỏi:
"Nàng có tha thứ cho ta không?"
Băng Thần gật đầu sau đó mang nàng đi ra ngoài, Hồng Phất Nữ thấy Hồng Nhị đi ra ngoài thì chậm rãi đi tới ôm lấy nàng nhỏ giọng thì thầm:
"Tỷ tỷ khổ cực cho ngươi rồi."
Sau đó hai người ôm nhau nhau khóc, bao nhiên buồn tủi cô đơn giấu sâu trong lòng được mang ra hết, những ngọn gió vút ngang bao bọc lấy hai nàng giống như có ngươi muốn an ủi hai nàng vậy, Băng Thần lánh đi thật xa hắn không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.