Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 37: Tặng đan dược (2)




Editor: Huynhnhu142
Họa Mi cũng nhìn thấy chân của Vân Thiên Vũ sưng phù đến đáng sợ, gấp gáp kêu lên: “Tiểu thư, chân người làm sao bây giờ?”
Vân Thiên Vũ nhịn đau lắc đầu: “Ta trở về phòng mình tự chẩn bệnh một cái, không có việc gì.”
Nàng vừa nói vừa giãy dụa muốn đứng lên, Họa Mi cũng cố gắng đứng lên, hai người mất sức lực rất lớn mới đứng lên, dìu đở nhau vào phòng.
Đợi đến khi hai người gian phòng, Họa Mi trước nhịn không được hôn mê đi.
Vân Thiên Vũ cả kinh, vội vàng thay Họa Mi kiểm tra, cuối cùng phát hiện Họa Mi do đói mà bất tỉnh.
Chẳng những Họa Mi, chính nàng giờ phút này cũng đói bụng đến ngực dán lưng, bụng đói kêu vang.
Vốn là Vân Thiên Vũ cùng Họa Mi ở Vĩnh Ninh Hậu phủ cuộc sống rất không như ý, ngày thường bữa có bữa không, hơn nữa hôm nay đám cưới liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người vẫn không có ăn cái gì.
Hiện tại lại bị thương nặng như vậy, vốn là nên hảo hảo bồi bổ, nhưng đến bây giờ các nàng ngay cả ăn gì đó cũng không có.
Khó trách Họa Mi đói đến bất tỉnh, Vân Thiên Vũ vốn là muốn đi tìm một ít thức ăn đồ, nhưng lúc này chân phải sưng phù căn bản không đi được, cho nên phải trị thương cho chân trước, sau đó sẽ đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Trong phòng Vân Thiên Vũ suy nghĩ, lập tức động thủ rút kim may trên chân ra.
Một châm này rút ra, chân nàng càng đau hơn, đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nàng hởi hổn hễn không đều.
Không nghĩ tới chuyển kiếp ngày thứ nhất liền gặp được chuyện nhiều như vậy.
Vân Thiên Vũ vô cùng tức giận, ngón tay nắm thành quyền hướng vào một cái bàn đấm mạnh, hôm nay mình chịu đủ chuyện, đều là Tiêu Thiên Dịch, Vân Lôi, đám người Liễu thị ban cho, bọn họ chờ đó cho nàng, nàng sẽ không chịu để yên.
Lần này không chỉ là vì thay đời trước báo thù, còn có là báo thù cho chính mình.
Nàng Vân Thiên Vũ cho tới bây giờ không phải người hiền lành.
Vân Thiên Vũ vừa muốn để tay lên chân, nhẹ nhàng xoa, nhưng một đụng nhẹ này, chính là đau đến muốn thét chói tai, đau đến như muốn bất tỉnh, cuối cùng dùng sức cắn răng mới không có hét rầm lên.
Nàng xoa một lát dừng một chút, sau đó lại sẽ tiếp tục, xoa nhẹ nhàng như vậy một lát cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Thật ra thì trên chân bị trật, cũng không tính là quá nặng, nếu như nghỉ ngơi thật tốt, có thuốc tốt, căn bản không phải chuyện lớn, nhưng lúc trước nàng cậy mạnh chống lại thu thập đám người Vân Thiên Nguyệt, hơn nữa trong tay không có dược liệu tốt, cho nên tương đối phiền toái.
Vân Thiên Vũ vừa muốn châm cứu, loại đi máu bầm.
Bất quá nàng kim may còn không có đâm xuống, đột nhiên nghe được Phượng Hoàng đại nhân bên trong cơ thể nhỏ giọng nhắc nhở.
”Chủ tử có người tới.”
Phượng Hoàng đại nhân thấy chủ tử bị thương nặng như vậy, trong lòng không rõ tư vị gì, đáng tiếc lúc này nàng bị giam bên trong phượng linh giới, căn bản không ra được, cho nên nàng không dám nói nhiều, để tránh trêu chọc chủ tử tức giận.
Bất quá có người tới đây, nàng vẫn có traachs nhiệm nhắc nhở Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ lập tức ngưng thần cảm thụ, quả nhiên cảm giác được có người tới, đợi đến người vừa tới ngoài cửa sổ, nàng xoay mình kêu lên: “Người nào?”
Một người ở ngoài cửa sổ đáp: “Vân đại tiểu thư, ta là An Thân Vương phủ thế tử Tiêu Dạ Thần.”
Vân Thiên Vũ nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ không ra Tiêu Dạ Thần lúc này tới làm gì, bất quá Tiêu Dạ Thần trước vẫn giúp nàng, nàng không có lý do gì từ chối người với ngoài ngàn dậm.
”An Thân Vương thế tử đêm khuya tới đây vì chuyện gì?”
”Đưa thuốc.” Dứt lời, một bóng người cao ráo tuấn tú từ ngoài phòng lắc mình đi vào, quả nhiên là Tiêu Dạ Thần đã gặp lúc trước.
Tiêu Dạ Thần cầm trong tay hai bình nhỏ, vừa tiến đến liền giơ giơ lên nói: “Ta cho ngươi đưa đồ tốt tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.