Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 270: Mua thuốc chế độc




Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về Tiêu Thiên Dịch, lạnh giọng mở miệng cười.
"Tuyên vương muốn gì, nhất định muốn ta nói rõ ngươi mới cam tâm sao? Không sai, ta chọn trúng Ly thân vương gia nên cố ý ẩn giấu tài năng, ngươi xem a, Ly thân vương gia so với ngươi anh tuấn hơn, năng lực mạnh hơn ngươi, tiền tài so ngươi nhiều hơn, coi như là kẻ ngu cũng biết chọn người nào. Quan trọng là hắn khắp nơi che chở ta, mà còn ngươi, căn bản là một nam nhân cặn bã."
Đầu tiên là cha đời trước, hiện tại lại tính toán cha Vân Thiên Tuyết, một nam nhân cặn bã thì có là cái gì.
Tiêu Thiên Dịch bởi vì lời nói của Vân Thiên Vũ, sắc mặt không nói ra được trắng bệch, thân thể từng bước từng bước lùi về phía sau, trước mặt Vân Thiên Vũ giống như không có nửa điểm đồng tình, chính hắn chạy đến tìm chết, mắc mớ gì đến nàng a, còn hỏi nàng có phải hay không nhìn trúng Tiêu Cửu Uyên mới cố ý ẩn núp năng lực của mình, có bệnh a.
Vân Thiên Vũ nói xong xoay người rời đi, không muốn nữa để ý tới người đàn ông này.
Sau lưng Tiêu Thiên Dịch nhìn bóng dáng Vân Thiên Vũ ưu nhã rời đi, không nhịn được kêu to lên: "Vân Thiên Vũ, ngươi sẽ hối hận, cửu hoàng thúc cũng không phải người có tình, ngươi thích hắn, sớm muộn sẽ hối hận."
Vân Thiên Vũ trực tiếp giơ tay lên xua tay, không để ý đến Tiêu Thiên Dịch sau lưng nữa.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ đến Vân Thiên Vũ nói, cảm thấy trong lòng đặc biệt khó chịu.
Người khác không tuấn mỹ bằng Tiêu Cửu Uyên, năng lực không mạng như Tiêu Cửu Uyên, tài lực không có nhiều như Tiêu Cửu Uyên.
Ha ha, không nghĩ tới Tiêu Thiên Dịch hắn thế nhưng không chịu được như thế.
Tiêu Thiên Dịch ngửa đầu cười to, nụ cười kia không nói ra được lạnh lẽo, nhưng chỉ cười một lát, hắn liền không cười, xoay mình thu liễm vẻ mặt, cả người không nói ra được âm trầm, con ngươi càng hiện đầy lo lắng.
Vân Thiên Vũ, mặc dù Tiêu Cửu Uyên có năng lực thì thế nào, ngươi cũng quên một chuyện, hắn không phải là nhi tử của hoàng đế, ngay cả tư cách đi lên đế vị cũng không có, mà ta là hoàng tử, có lẽ một ngày ta sẽ kế đế vị, trở thành hoàng đế Đông Ly quốc, khi đó ta còn kém Tiêu Cửu Uyên sao?
Ánh mắt Tiêu Thiên Dịch âm trầm, hết sức kinh người, thuộc hạ bên cạnh hắn ta cẩn thận nhìn hắn ta, mở miệng nói: "Vương gia, chúng ta bây giờ phải đi về sao?"
"Trở về Vương Phủ."
Hắn nhất định phải lấy được ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, hắn ta sẽ hỏi Vân Thiên Vũ, hắn ta còn kém hơn Tiêu Cửu Uyên không, hắn cũng muốn nhìn nàng về sau phải hối hận.
Tiêu Thiên Dịch xoay người liền đi, thủ hạ sau lưng vội vàng đuổi theo.
Vân Thiên Vũ vừa về tới Tử Trúc Hiên liền để cho Họa Mi an bài chỗ ở cho Diệp gia, còn nàng vào phòng nghỉ ngơi một chút.
Sau khi tỉnh lại, đã xế chiều, Vân Thiên Vũ ăn chút, tính toán mang theo biểu tỷ Diệp gia đi mua chút dược liệu trở lại, theo phương pháp trong Vạn Độc Cổ Phương, điều chế chút độc dược ra ngoài phòng thân.
Mặc dù trong Phượng Linh Giới có không ít đan dược, nhưng đan dược quá trân quý, có thể  tiết kiệm liền tiết kiệm.
Nếu như ngày nào đó nàng có thể trở thành luyện đan sư, đan dược mới có thể tùy tâm sở dục dùng.
Bởi vì Họa Mi ở Tưởng quốc công phủ bị kinh sợ, Vân Thiên Vũ tính toán để nàng ở lại Tử Trúc Hiên nghỉ ngơi, nhưng lại không yên lòng để nàng một người ở lại Tử Trúc Hiên, cho nên Vân Thiên Vũ để Tiểu Linh Đang lưu lại chiếu cố Họa Mi, như thế  nàng mới yên tâm, mang theo biểu tỷ Diệp gia ra khỏi Vĩnh Ninh Hậu phủ, đi dược phòng mua dược liệu.
Dược phòng lớn nhất ở Đông Ly quốc chính là Bách Dược Đường.
Trong Bách Dược Đường mặc dù có rất ít dược liệu trân quý cho luyện đan sư sử dụng, nhưng dược liệu bình thường đại phu dùng điều có.
Cho nên Vân Thiên Vũ ra lệnh phu xe ngựa một đường đi tới Bách Dược Đường.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ đang cùng Diệp gia nói chuyện, để cho nàng sau này an tâm ở lại Vĩnh Ninh Hậu phủ, về phần thù của Lục gia, các nàng sẽ có cơ hội báo, nhưng bây giờ thời cơ chưa tới, đến thời cơ thích hợp, các nàng sẽ tận dụng cơ hội, chắc chắn thay Lục gia báo thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.