Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 266: Trong lòng thất vọng




Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ mới vừa mở miệng, đối diện Tiêu Cửu Uyên sẳng giọng nhìn nàng, Vân Thiên Vũ biết hắn trợn mắt trừng nàng, bởi vì nàng gọi hắn là vương gia.
Nàng lười cùng hắn dây dưa, thật nhanh mở miệng nói: "Tiêu Cửu Uyên, có lời nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng."
Tiêu Cửu Uyên hài lòng gật đầu.
"Bổn vương giúp ngươi bảo vệ hai người, hiện tại ngươi giúp bổn vương một chuyện."
Vân Thiên Vũ lập tức gật đầu đồng ý, nàng vốn cũng không muốn thiếu nhân tình với người khác, lúc trước Tiêu Cửu Uyên trợ giúp nàng bảo vệ Họa Mi cùng biểu tỷ.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ nợ hắn nhân tình này phải làm sao, hiện tại hắn đưa cơ hội tới cửa, nàng nào có đạo lý không giúp.
"Ngươi nói, gấp cái gì?"
Giọng nói của Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên quanh thân tản ra lãnh ý, cơ hồ là trong nháy mắt, cả trong xe ngựa hàn khí cũng lạnh như băng, trong mắt của hắn hiện đầy máu tanh lệ khí, cả khuôn mặt tản ra sắc lạnh vô tình, tựa như Satan.
"Ngươi giúp bổn vương kiểm tra một chút nhìn thân thể bổn vương, có phải có vấn đề hay không? Một năm trước bổn vương đã cảm thấy không được bình thường, vốn dĩ nên từ Lam Linh đột phá Tử Linh, nhưng vẫn trì trệ không tiến, chẳng những trì trệ không tiến, bổn vương linh lực thậm chí có khuynh hướng giảm sút, bổn vương vẫn tu luyện linh lực, mới miễn cưỡng duy trì ở Lam Linh đỉnh."
Tiêu Cửu Uyên nói đến đây, ngừng một chút, cả người sát khí nặng nề.
Hắn có thể xác định, trên người của hắn nhất định xảy ra điều gì xấu.
Thật ra thì từ một năm trước hắn liền hoài nghi chuyện này, nhưng hắn lặng lẽ tìm rất nhiều người kiểm tra, nhưng vẫn không có tra được.
Tối ngày hôm qua càng trầm trọng hơn, hắn sử dụng linh lực thật mạnh, nhưng lại khiến hắn hôn mê.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ lại nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Gần đây càng nghiêm trọng hơn, bổn vương đang sử dụng linh lực thật bạo phát, thế nhưng lại choáng váng đầu, trước mắt tối sầm, thậm chí hôn mê, cho nên hiện tại bổn vương hoài nghi một chuyện, bổn vương có phải hay không bị người hạ độc, hoặc là ngã bệnh?"
Song đối với vế sau, Tiêu Cửu Uyên tuyệt không tin tưởng, hắn trực tiếp hoài nghi có người đối với hắn động tay chân.
Mà gần đây chuyện mà Vân Thiên Vũ làm, hắn cũng nhìn ở trong mắt, nữ nhân này mặc dù bị hủy dung, nhưng y thuật của nàng lại cao thâm, cho nên hắn mới có thể để cho nàng kiểm tra.
"Ngươi giúp ta tra một chút xem, trong cơ thể ta có phải hay không có độc?"
Vân Thiên Vũ nhíu mày, thì ra Tiêu Cửu Uyên bị người đuổi giết là do nguyên nhân này, nàng đã nói hắn làm sao có thể chật vật như vậy.
Nguyên lai là bị người hạ độc, bất quá trước nàng giúp hắn điều tra, căn bản trong cơ thể hắn không có độc tố, chuyện gì xảy ra?
Vân Thiên Vũ mặc dù tối hôm qua đã trợ giúp Tiêu Cửu Uyên điều tra, nhưng bây giờ lại không thể không làm dáng một chút, để tránh Tiêu Cửu Uyên phát hiện người đêm qua chính là nàng.
Vân Thiên Vũ đưa tay thay Tiêu Cửu Uyên chẩn mạch, trong xe ngựa nháy mắt an tĩnh không tiếng động, phượng mâu của Tiêu Cửu Uyên âm trầm, thật giống như vực sâu vạn trượng, chỉ có điều lúc này không còn dáng vẻ lãnh mị cuồng vọng như ngày thường, mà là dâng lên từng chút giận dữ, như có như không huyết sắc khí.
Vân Thiên Vũ cơ hồ có thể khẳng định, nếu như Tiêu Cửu Uyên thật trúng độc, mà kia cho hắn hạ độc người bị hắn bắt ở, hắn nhất định sẽ làm cho người nọ sống không bằng chết.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa thu tay lại nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Tiêu Cửu Uyên, trong cơ thể của ngươi cũng không có độc."
Vân Thiên Vũ dứt lời, trên mặt hiện lên Tiêu Cửu Uyên hiện lên thất vọng, lại là nói như thế.
Lời như vậy, hắn đã nghe rất nhiều lần, nhưng hắn khẳng định, thân thể của hắn là bị người hạ độc, nhưng mỗi người cũng không tra được.
Điều này làm cho hắn không nói ra được thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.