Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 265: Bệnh tự kỷ




Editor: LaOngDao142
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên không có nhìn kỹ, cho nên bỏ qua vết sẹo trên mặt Vân Thiên Vũ, mà Vân Thiên Vũ đưa tay cực nhanh đoạt lấy khăn che trong tay Tiêu Cửu Uyên, đeo khăn lên mặt, che các vết sẹo đi.
Đợi đến khi nàng che vết sẹo xong, mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, hù chết nàng, thật may trước khi đến Tưởng quốc công phủ, có chuẩn bị, bằng không chẳng phải đã bị phát hiện.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, đối diện Tiêu Cửu Uyên đã chậm rãi mở miệng: "Thật ra thì ngươi không cần mang, bổn vương đã nhìn quen."
Vân Thiên Vũ nghe được vô cùng ngạc nhiên, Tiêu Cửu Uyên đây là đang an ủi nàng sao? Nhưng cách an ủi này của hắn thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười, hắn nhìn thành quen.
Vân Thiên Vũ không muốn cùng Tiêu Cửu Uyên thảo luận nhan sắc của nàng, để tránh lộ ra sơ hở.
"Vương gia, ta mang khăn che mặt đã thành thói quen rồi, tốt nhất vẫn mang đi."
Lần này Tiêu Cửu Uyên không có phản đối, mà là nhìn Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: "Bổn vương đã sai người đi tìm đan dược chữa trị gương mặt, tin tưởng rất nhanh liền có thể tìm được, cho nên ngươi không cần lo lắng cho khuôn mặt của ngươi được rồi."
Vân Thiên Vũ nghe được một đầu mồ hôi, không nhịn được âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng tìm được.
Nàng trong lòng suy nghĩ, trên mặt lại ra vẻ một dáng vẻ cảm động: "Vương gia, ngươi thật sự là quá tốt, cám ơn ngươi."
Thấy Vân Thiên Vũ như vậy, thấy thế Tiêu Cửu Uyên một thân ác hàn, nữ nhân này vẫn là nên như bình thường sẽ tốt hơn.
"Thật dễ nói chuyện."
Vân Thiên Vũ lập tức thu liễm sắc mặt cảm động, nhìn Tiêu Cửu Uyên đúng mực nói: "Vương gia, ngươi tới có chuyện gì?"
"Nếu không có chuyện gì, bổn vương không thể đến thăm ngươi?"
Tiêu Cửu Uyên biếng nhác nằm nghiêng ở trên tháp mềm, một đôi mắt phượng đen nhánh như nước sơn lãnh mị nhìn Vân Thiên Vũ, tựa hồ rất bất mãn với câu hỏi Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ im lặng kéo kéo khóe miệng, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Vương gia, quan hệ của chúng ta có tốt như vậy sao?"
Không có việc gì tới nhìn nàng, giao tình giữa hắn và nàng lúc nào thì tốt như vậy.
Vân Thiên Vũ nói hết lời, Tiêu Cửu Uyên cau mày, nhìn nàng nói: "Bổn vương lúc trước có nói, cho phép ngươi gọi thẳng tên của bổn vương."
Vân Thiên Vũ mi tâm thẳng nhảy, nàng phát hiện tính tình của nàng rất tốt khi đối xử với hắn, cuối cùng cũng có dấu hiện phá vỡ.
Hắn cho phép nàng gọi, có bao nhiêu đặc ân, cho rằng nàng thích sao?
"Vương gia ban ân, tiểu nữ tử đảm đương không nổi, vương gia vẫn nên thu lại đi thôi."
"Ha ha, ngươi có phải hay không nhất định phải cùng bổn vương đối nghịch, không đối nghịch ngươi liền không vui, hay là nói đây là thủ đoạn lạc mềm buộc chặt của ngươi." 
Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Cửu Uyên hoài nghi nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, lộ ra gương mặt tuấn tú tràn đầy nghi vấn, tựa hồ hoài nghi Vân Thiên Vũ cố ý dùng thủ đoạn, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Vân Thiên Vũ ha hả cười lạnh, hắn chẳng những cuồng vọng tự đại, ngạo mạn vô lễ, hiện tại lại thêm hai tật xấu, bệnh đa nghi, cùng bệnh tự luyến.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi có phải cho rằng nữ nhân trong khắp thiên hạ này đều thích ngươi, không phải ngươi không lấy chồng."
Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, nổi giận hừ lạnh nói.
Tiêu Cửu Uyên nheo mắt, ha hả cười lạnh: "Bổn vương không lạ gì nữ nhân khắp thiên thích bổn vương."
Hắn sau khi nói xong rốt cục không cùng Vân Thiên Vũ nói nhảm nữa, mà mâu quang thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói.
"Vân Thiên Vũ, lúc trước bổn vương giúp ngươi bảo vệ nha hoàn kia, lại giúp ngươi bảo vệ một nữ tử không liên quan, bổn vương nếu như đoán không sai, nàng ta là người hạ độc Tưởng lão quốc công."
Hai mắt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, bất quá rất nhanh lại thản nhiên, Tiêu Cửu Uyên không thể nào đem chuyện của biểu tỷ nói ra được, nếu như muốn nói cũng đã sớm nói, sẽ không chờ tới bây giờ.
Hiện tại hắn nhắc tới chuyện này, nhất định là có nguyên nhân.
"Vương gia ngươi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.