Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 264: Cưới đầu bò sữa




Editor: LaOngDao142
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ ngừng một chút lại nói: "Mặc dù ta hiện tại không có gì cả, nhưng ta dám khẳng định, kẻ chủ mưu giết vị hôn thê của vương gia không phải không động thủ, trước mắt hắn ta chẳng qua chỉ ẩn nấp mà thôi, nếu như hắn ta động thủ, ta chưa chắc có cơ hội sống sót, cho nên ta là lấy tính mạng của bản thân đánh cược để đổi lấy bình yên tạm thời, chẳng lẽ điều này cũng phải nói cám ơn với vương gia sao."
Vân Thiên Vũ nhíu mày bình tĩnh nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Hai mắt nàng trong suốt như nước, phảng phất như có thể nhìn thấy điều gì đó, lại có hơi lạnh nhạt, khiến cho người khác không dám dễ dàng nhìn thẳng.
Dĩ nhiên Tiêu Cửu Uyên không sợ hãi, hắn nhìn Vân Thiên Vũ, đột nhiên cảm thấy khăn che mặt trên mặt của Vân Thiên Vũ đặc biệt chướng mắt, hắn ngay cả vẻ mặt của nàng cũng không thấy được, điều này làm cho hắn cảm giác hết sức khó chịu.
Tiêu Cửu Uyên thân thể vừa động, đưa tay liền kéo khăn che mặt của Vân Thiên Vũ lên.
Hai mắt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, đưa tay đè khăn che mặt xuống, ngước mắt bình tĩnh nhìn Tiêu Cửu Uyên.
"Vương gia có lời gì từ từ nói, không nên động tay động chân."
Tiêu Cửu Uyên nhàn nhạt nhìn nàng, con ngươi dâng lên sóng ngầm: "Bổn vương thấy ngươi mang khăn che mặt, hết sức khó chịu, cho nên muốn giúp ngươi lấy nó xuống, ngươi cho rằng bổn vương sẽ thích cùng ngươi động tay động chân sao."
Tiêu Cửu Uyên nói xong, trên dưới quan sát Vân Thiên Vũ, sau đó khi dễ nói: "Thân không được hai lạng thịt, chẳng phân biệt được trước sau, ngươi cho rằng bổn vương sẽ thích đụng chạm vào ngươi, bổn vương chẳng qua thấy khăn che mặt của ngươi chướng mắt thôi."
Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ đen mặt, cắn răng, ta nhịn.
Hôm nay nàng nhịn hắn, hoàn toàn nhìn ra được nguyên nhân Tiêu Cửu Uyên lúc trước ra tay giúp nàng, người đàn ông này thật ra giúp nàng rất nhiều lần, nhưng mỗi lần mở miệng là xấu xa, thôi, nàng nhịn hắn là được.
Vân Thiên Vũ hít sâu, sau khi bình tĩnh lại nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Vương gia thích bò sữa, sau này có thể cưới đầu bò sữa trở về."
"Bò sữa?"
Tiêu Cửu Uyên không rõ, Vân Thiên Vũ mặc kệ hắn, không vui nói: "Vương gia vẫn chưa nói tại sao lại đến tìm ta."
Tiêu Cửu Uyên đến tìm nàng, nhất định là có chuyện, hắn làm sao có thể sẽ tới tìm nàng, còn đem bằng hữu của nàng tất cả đều đá xuống xe ngựa.
Điều này có tính hay không trả thù nàng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên ở đối diện, thúc giục Tiêu Cửu Uyên có chuyện nhanh nói, không có đi nhanh lên.
Nàng sợ nàng và hắn ở cạnh nhau lâu, sẽ bùng nổ.
Tiêu Cửu Uyên lại không nóng nảy, hắn thấy Vân Thiên Vũ liên tiếp thúc giục để cho hắn xuống xe ngựa, không khỏi nheo lại mắt nhìn Vân Thiên Vũ, trong đồng mâu ẩn gặp nguy hiểm quang mang, nữ nhân này gấp gáp hối thúc hắn đi như vậy, có phải hay không có chuyện gì.
Tiêu Cửu Uyên trên dưới nhìn Vân Thiên Vũ một cái, ánh mắt theo dõi mặt mũi Vân Thiên Vũ, hắn nhớ tới Sinh Phu Đan trước đưa cho Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ thế nhưng không cần, bình thường, nữ nhân ai có thể chấp nhận mặt của mình bị phá hủy a, chẳng lẽ Vân Thiên Vũ là một ngoại lệ.
Chỉ có điều còn có khác một trường hợp, đó chính là nhan sắc của nàng rất tốt.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ như thế, trong nháy mắt kéo đến Lôi Đình Phong Bạo, duỗi tay kéo xuống khăn che mặt của Vân Thiên Vũ, tốc độ kỳ quái vô cùng, đợi đến khi Vân Thiên Vũ phản ứng kịp, khăn che mặt đã bị hắn lấy xuống.
Dưới khăn che, vết sẹo chi chích trên mặt, in hằn rõ ràng ở trên mặt của nàng, cũng không phải nhan sắc đã đẹp lên theo Tiêu Cửu Uyên nghĩ.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ mình lỗ mãng, nếu như hắn cẩn thận nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện, các vết sẹo đều là giả, so không được với vết sẹo thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.