Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 263: Tiêu Cửu Uyên cám ơn ngươi




Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, vừa ra tay liền đem mọi người đả thương.
Chuyện này có lẽ chỉ có hắn Tiêu Cửu Uyên mới làm được.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa hừ lạnh hỏi.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi làm như vậy có phải quá đáng hay không?"
Tiêu Cửu Uyên híp lại mắt nhìn Vân Thiên Vũ, trong con ngươi không nói ra được tối tăm, chợt lóe lên sát khí bén nhọn.
Vân Thiên Vũ lập tức nghĩ đến nhất định do nàng kêu hắn là Tiêu Cửu Uyên khiến cho hắn mất hứng, cho nên vội vàng mở miệng nói: "Ly thân vương gia, ngươi làm như vậy thật sự rất quá đáng, xe ngựa của ta, ngươi vừa ra tay liền khiến cho bằng hữu của ta tất cả đều bất tỉnh."
Hai mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên khẽ nheo lại, đáy mắt không có nửa điểm biến hóa, kiêu ngạo nói: "Cũng chỉ đánh bất tỉnh mà thôi."
Hắn nói xong lần nữa khoát tay, linh khí cường đại, trực tiếp đem người và động vật đã hôn mê trên xe ngựa, tất cả đều hất bay ra ngoài.
Hắn ném người ta ra ngoài, còn không nhịn được nói: "Quá chật trội, phiền."
Vân Thiên Vũ nhìn hắn ra tay ném mọi người ra ngoài, không khỏi kinh hãi, thật nhanh vén rèm ra bên ngoài nhìn quanh.
Được rồi, Họa Mi, Tiểu Linh Đang, biểu tỷ, còn có Điêu Gia và Tiểu Anh đều được đám người Bạch Diệu đón nhận, sau đó đặt ở trên một chiếc xe ngựa khác.
Vân Thiên Vũ thấy, cuối cùng cũng yên lòng, quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, sắc mặt đặc biệt không tốt, ánh mắt cũng có chút lạnh.
Hết lần này tới lần khác Tiêu Cửu Uyên ở phía đối diện còn ngạo mạn nói: "Bổn vương cho phép ngươi sau này có thể gọi tên bổn vương."
Dáng vẻ cuồng ngạo kia, giống như cho Vân Thiên Vũ bao nhiêu đặt ân.
Vân Thiên Vũ thật muốn ném lại vào mặt của hắn: "Không lạ gì, nhanh chóng lấy lại đi."
Nhưng nàng nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên trợ giúp chuyện của nàng, nếu như không phải Tiêu Cửu Uyên ra tay tương trợ, Họa Mi hiện tại chết, còn có biểu tỷ Diệp Gia, cũng bởi vì do hắn mở miệng, Tưởng gia mới không dám níu lấy biểu tỷ.
Chuyện này rõ ràng nàng thiếu hắn, nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Vân Thiên Vũ tiêu tan, nàng ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên, trầm ổn nói tạ ơn.
"Tiêu Cửu Uyên, cám ơn ngươi."
Vân Thiên Vũ xưa nay bướng bỉnh lại chấp nhất, đối với hắn càng thêm mọi thứ đều không vừa mắt.
Bất thình lình nói ra một câu như vậy, Tiêu Cửu Uyên sững sờ bối rối vì câu nói của nàng, đợi đến phản ứng kịp.
Hắn không khỏi khi dễ nói: "Chỉ vì một tiện tỳ và một người không quen biết, ngươi liền nói với bổn vương lời cám ơn, lời cảm ơn này của ngươi cũng không đáng giá bao nhiêu."
"Bọn họ không phải là người vô can khẩn yếu, các nàng là bằng hữu của ta, thân nhân của ta."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong nghĩ đến cái gì đó liền nói: "Vương gia không phải chính ngươi cũng đối xử đặc biệt tốt với thủ hạ của ngươi sao, lúc trước Phong Đằng trúng một mũi tên ngay tim, vương gia nóng lòng vô cùng."
"Họ có thể so với đại tướng dưới tay ta sao."
Gương mặt Tiêu Cửu Uyên bất khả tư nghị, Giống như Phong Đằng là bảo bối, mà Họa Mi và Diệp Gia chỉ là kiến hôi mà thôi.
Vân Thiên Vũ sớm hiểu tính tình của hắn, không tính toán để ý tới hắn.
"Dù sao các nàng đối với ta, giống như Phong Đằng đối với ngươi, là giống nhau."
Tiêu Cửu Uyên không quấn lấy đề tài này, hắn nhíu mày nói với Vân Thiên Vũ: "Ngươi có thể vì người không liên quan mà nói cám ơn với bổn vương, còn bổn vương để cho ngươi mượn danh tiếng củ Ly thân vương phi, đồng thời còn giúp đỡ ngươi, tại sao không thấy ngươi nói với ta tiếng cảm ơn."
Tiêu Cửu Uyên bất mãn mở miệng, Vân Thiên Vũ không nhanh không chậm nhắc nhở Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia giống như đã quên, ta tự lấy tính mạng của bản thân để đổi lấy danh tiếng của Ly thân vương phi này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.