Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 244: Sóng gió gian nguy




Editor: LaOngDao142
Mọi người bên trong yến các chậm rãi đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ đi bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, nàng ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên, phát hiện tâm tình của hắn rõ ràng rất tốt, nhưng tâm tình của Tiêu Cửu Uyên tốt, không có nghĩa tâm tình Vân Thiên Vũ nàng cũng tốt, bởi vì nàng không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết sau lưng tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
Mà nàng luôn luôn không thích bị người chú ý như thế, Tiêu Cửu Uyên làm theo ý mình lôi kéo nàng, làm hại nàng trở thành tâm điểm để người khác nhìn chăm chú.
Vân Thiên Vũ vô cùng buồn bực, nhìn Tiêu Cửu Uyên tâm tình lại rất tốt, nàng càng không thoải mái, cho nên nàng ôn hòa mở miệng: "Vương gia, lúc trước ta thấy ngươi, tâm tình của ngươi tựa hồ hết sức hỏng bét, vương gia là gặp chuyện gì không vui  sao?"
Vân Thiên Vũ lời của, trong nháy mắt khiến cho trong lòng Tiêu Cửu Uyên dâng lên lửa giận, trong đầu của hắn nhớ tới chuyện đêm qua gặp phải, bị người đá xuống xe ngựa, còn bị đánh cắp binh phù, chuyện này nếu để cho người khác biết, nhất định sẽ cười chết hắn.
Tiêu Cửu Uyên sắc mặt tối đen, con ngươi đầy bén nhọn.
Đồng thời ánh mắt hắn hơi nheo lại nhìn Vân Thiên Vũ bên cạnh, tại sao hắn cảm thấy nữ nhân này dường như biết chút ít chuyện đó.
Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều, nữ nhân này làm sao có thể sẽ biết chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tiêu Cửu Uyên cười như không cười, nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi đây là ước bổn vương có chuyện gì sao?"
Vân Thiên Vũ một thân vân đạm phong khinh, thản nhiên nói: "Vương gia, ngươi suy nghĩ nhiều, ta làm sao sẽ mong vương gia có chuyện đây?"
Ta là đã sớm biết ngươi có chuyện, Vân Thiên Vũ trong lòng suy nghĩ, trên mặt nhưng không có nửa điểm biến hóa, mâu quang thanh u nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Vương gia, làm người trong lòng không thể u ám, không thể bởi vì trong lòng mình âm u, liền nghĩ tất cả mọi người trên cõi đời này đều u ám, cứnhư vậy, sẽ xảy ra bệnh, tâm bệnh."
Vân Thiên Vũ nói xong, mặt Tiêu Cửu Uyên càng đen, tràn đầy lãnh khí, u ám nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi lòng bổn vương xấu xa."
Vân Thiên Vũ nhún vai một cái, nghiêm túc vô cùng nói: "Không có a, ta chỉ là suy đoán, vương gia ngàn vạn lần không nên xem là thật."
Nàng nói xong đi nhanh vài bước, trực tiếp đem Tiêu Cửu Uyên bỏ lại phía sau, nếu hắn kéo nàng ra ngoài, nàng liền phách lối cao giọng một lần có sao.
Sau lưng Tiêu Cửu Uyên nhíu mày, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo khiếp người, hắn thế nào cảm thấy nữ nhân này hiện tại càng ngày càng lớn lối, lúc này mới thời gian bao lâu a, nàng liền dám ở trước mặt hắn lớn lối như thế, đợi đến qua thêm vài ngày nữa, nàng có phải hay không liền bò đến trên đầu của hắn.
Xem ra hắn cần tìm chút thời gian cùng nàng hảo hảo nói chuyện.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, từ từ lại nghĩ đến nữ nhân đêm hôm qua, nữ nhân kia tốt nhất đừng để cho hắn bắt được, nếu không hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta.
Hai mắt Tiêu Cửu Uyên âm trầm lãnh huyết, một đường đi theo sau lưng Vân Thiên Vũ, đi Vinh Diệu Đường.
Sau lưng Tiêu Cửu Uyên, thái tử như có điều suy nghĩ nhìn Tiêu Cửu Uyên, sắc mặt Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch trắng bệch nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Còn có các công tử tiểu thư thế gia tất cả đuổi theo bước chân của bọn họ, một đường đi đến Vinh Diệu Đường bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Người đi phía sau cùng chính là An Thân Vương phủ Tiêu Dạ Thần, sắc mặt Tiêu Dạ Thần đặc biệt khó coi, trong con ngươi càng kinh hoảng, ngay lúc này, hắn rõ ràng nghĩ đến một chuyện.
Tiêu Cửu Uyên dường như rất chú ý tới Vũ Mao, chẳng những chú ý nàng, còn che chở nàng, mặc dù hắn có lúc khi dễ nàng, nhưng chỉ có mình hắn khi dễ Vũ Mao, cũng không để bất cứ ai nào khác khi dễ nàng.
Có lẽ người khác không biết Tiêu Cửu Uyên, nhưng hắn cũng rất hiểu rõ Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên cũng không phải dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai lớn lối như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.