Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 167: Ngươi bò tới sao




Một nhóm mấy người còn chưa tới lều của chủ soái, liền nghe được trước mặt không xa truyền đến tiếng quát lạnh của Tiêu Cửu Uyên.
"Người đâu, thế nào còn chưa tới? Cho dù bò cũng nên bò tới rồi."
Vân Thiên Vũ nghe thấy lời Tiêu Cửu Uyên nói, rất muốn ngay mặt hỏi một câu, Tiêu vương gia, ngươi bò qua, biết đi cũng có thể đi tới.
Rõ ràng các nàng đã rất nhanh mới chạy tới được, hắn ngược lại, vậy mà nói có bò cũng nên bò tới rồi.
Mắt thấy doanh trướng chủ soái, bỗng nhiên trong lòng Tiêu Dạ Thần căng thẳng, thật nhanh quay đầu ngăn cản Vân Thiên Vũ: "Vũ Mao, ta..."
Hắn còn chưa có hết lo lắng liền nghe được âm thanh của Hắc Diệu sau lưng  lòng như lửa đốt vang lên.
"Tiêu thế tử, ngươi thế nào mới đến, chủ tử đã phát hỏa mấy lần rồi, người mau dẫn Vân tiểu thư vào đi thôi."
Hắc Diệu nói xong nhìn Vân Thiên Vũ một cái, đáy mắt mơ hồ nhìn có chút hả hê, ý tứ hàm xúc bỏ đá xuống giếng.
Bởi vì hắn cho rằng nữ nhân này đến bây giờ vẫn không xứng với vương gia nhà hắn, lần này chủ tử để cho Tiêu thế tử mang nàng tới đây giúp Phong Đằng tướng quân rút tên, mũi tên mà Phong Đằng tướng quân trúng nằm ngay tim, ngay cả đại phu trong quân y cũng không dám đưa tay đi rút ra, huống chi là nữ nhân này, mặc dù lúc trước nàng quả thật có biết chút y thuật, có điều lần này cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy mà có thể giải quyết.
Nếu như nữ nhân này lỡ tay, chủ tử nhất định sẽ ra tay trừng phạt nàng, nói không chừng còn có thể muốn mạng của nàng.
Như vậy sau này chủ tử cũng không cần phải lấy một người có danh dự thối nát như vậy.
Vẻ mặt của Hắc Diệu không tránh được ánh mắt của Vân Thiên Vũ, chỉ là nàng không có hứng thú, nàng lướt qua Tiêu Dạ Thần, nhấc chân đi vào doanh trướng lớn phía sau bọn họ, Tiểu Linh Đang và Điêu Gia còn muốn đi theo, lại bị Vân Thiên Vũ cản lại ở bên ngoài, nàng đi vào một mình.
Trong doanh trướng chủ soái, Tiêu Cửu Uyên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm lão đại phu cầm máu cho Phong Đằng, tay lão đại phu run run không ngừng, thật sự là quá sợ hãi, ánh mắt của vương gia quá dọa người.
Hắn đã muốn hôn mê, nhưng không thể, nếu như hắn dám có can đảm hôn mê bất tỉnh, vương gia nhất định sẽ cho người kéo hắn xuống đánh bằng roi.
Lão đại phu vừa cố gắng bình phục tâm tư, vừa nghiêm túc giúp Phong Đằng cầm máu, mặc dù hắn không dám rút mũi tên, nhưng ít nhất vẫn có thể không để cho miệng vết thương không chảy máu, nếu không đợi được vị Vân tiểu thư kia tới, Phong Đằng tướng quân liền mất mạng.
Nhưng mặc dù lão đại phu vẫn giúp Phong Đằng cầm máu, vậy mà sắc mặt của hắn vẫn đặc biệt khó coi, nếu không phải trước đó uống đan dược bổ khí huyết, Phong Đằng đã sớm mất mạng, nơi nào sống đến bây giờ.
Trong doanh trướng, mỗi người mỗi suy nghĩ, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tiêu Cửu Uyên hung ác quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Vân Thiên Vũ từ bên ngoài soái trướng đi tới, một thân trong trẻo lạnh lùng thản nhiên, Tiêu Cửu Uyên thấy thế liền phát hỏa.
"Ngươi đây là bò sao? Đến bây giờ mới tới."
Tiêu Cửu Uyên lửa giận ngút trời xông tới trước mặt Vân Thiên Vũ, duỗi bàn tay nắm lấy cổ áo của Vân Thiên Vũ, đem nàng trực tiếp tới trước giường Phong Đằng, đồng thời hung thần ác sát cảnh cáo nói: "Ngươi tốt nhất thuận lợi giúp hắn rút mũi tên này, nếu không nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt."
Tiêu Cửu Uyên nói xong, con ngươi lóe ra ngọn lửa, thật giống như sắp đốt cháy mọi thứ.
Trong doanh trướng lão đại phu cũng bị hù sắp chết, vội vàng nhượng vị trí tới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Vân Thiên Vũ cũng không sợ, chỉ quay đầu nhìn về Phong Đằng trên giường, lấy mắt kiểm tra một lần, xác nhận Phong Đằng trong thời gian ngắn không có việc gì.
Nàng thu hồi tầm mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên, lạnh nhạt nói: "Ly thân vương gia, ta giúp hắn rút tên có thể, cứu hắn cũng có thể, chẳng qua là ngươi nhất định đáp ứng ta một chuyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.