Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 149: Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu




Vân Thiên Vũ hỏi Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần ánh mắt lóe lên một cái: "Ngươi nói, ngươi rất có thể là linh mạch thân thể, người hạ độc không muốn để cho người biết chuyện này, cho nên đã hạ độc ngươi. Ngươi mua Tẩy Tủy Đan là vì thay mình tẩy gân phạt tủy, thanh trừ trong cơ thể tạp chất."
"Đúng rồi, thông minh."
Vân Thiên Vũ gật đầu, không nghĩ đến hôm nay bọn họ đi tới đây mua đồ, Tiêu Cửu Uyên mua được một Tứ Thần Linh Đồ Yêu Trận. Mà nàng cũng mua được Tẩy Tủy Đan, chỉ có Tiêu Dạ Thần không có đoạt được gì cả, Vân Thiên Vũ không khỏi băn khoăn, vội vàng nói: "Tiêu Dạ Thần, ngươi vẫn chưa mua gì cả, không bằng mua một món gì đi."
Tiêu Dạ Thần lắc đầu một cái: "Lúc này không có, lần tới trở lại mua là được, thời gian rất dài, huống chi ta là thế tử An Thân Vương phủ cũng không thiếu những thứ đồ này."
Tiêu Dạ Thần không quan tâm nói.
Lầu dưới có giọng nói kích động truyền tới, giọng của bán đấu giá sư the thé cắt đứt cuộc trò chuyện của Vân Thiên Vũ và Tiêu Dạ Thần.
"Sau đây là linh thú cuối cùng, các vị, đây chính là một Linh Thú rất lợi hại, Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, nó đã mở linh thức, năng lực công kích rất sức mạnh, hơn nữa có một đôi mắt tím có thể khiến người khác mất tri giác, hết sức lợi hại. Nếu như người nào đoạt được Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu này, thì đồng nghĩa với thêm một trợ thủ lợi hại."
Bất kể người nào có một Linh Thú lợi hại, chẳng khác nào mang theo bên người một cường giả.
Cho nên Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu này vừa đem ra, liền hấp dẫn không ít sự chú ý, người của tứ đại gia tộc đều có một ý nghĩ phân tranh cao thấp.
Hơn hết đấu giá một Linh Thú lợi hại như vậy giá ban đầu sẽ đặc biệt cao.
Trên đài bán đấu giá sư đã kêu lên giá: "Hai mươi vạn lượng giá bắt đầu."
Giá bắt đầu vừa hô, lầu dưới tiếng kêu rên một mảnh, nhã gian trên lầu cũng có người đấu giá, trong lúc nhất thời cả phòng đấu giá Huyền Thiên âm thanh ra giá không ngừng, không ai nhường ai, nhưng mắt thấy người tứ đại gia tộc và người của hoàng thất tham dự vào, không ít người trong đại sảnh lầu một dừng lại.
Cũng không phải bởi vì sợ tứ đại gia tộc và người của hoàng thất, mà cùng bọn họ so tài lực, khẳng định không đấu lại.
Biết rõ sẽ thua, cần gì đấu nữa, cho nên cuối cùng người ra giá càng ngày càng ít, chỉ còn lại người trong nhã gian đang đấu giá.
Lúc này giá cả đã lên tới năm mươi vạn lượng, hơn nữa không ai nhường ai, rất muốn đánh đến bể đầu chảy máu mới thôi.
Bên trong nhã gian của Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ cùng Tiêu Dạ Thần cũng không  có muốn mua, chẳng qua là đơn thuần xem náo nhiệt thôi.
Vân Thiên Vũ bắt đầu trước vẫn chú ý đến lầu hai đấu giá, từ từ lực chú ý của nàng chuyển dời đến trên đài cao của đại sảnh lầu một, trên đài cao có một chiếc lầu sắt toàn màu đen, trong lồng lúc này nhốt một con Linh Thú, con này Linh Thú toàn thân vết thương, vừa nhìn cũng biết từng cùng người liều chết, cho nên mới phải khắp người thương, tuy nó bị bắt nhốt trong lồng, vẫn như cũ không có khuất phục.
Nó ở trong lồng, nhìn bốn phía thấy không ít người ở đấu giá mua nó, trong mắt nó lóe ra ánh sáng hung tàn, còn không ngừng khẽ chọc hàm răng của mình, dường như đang chuẩn bị bất cứ lúc nào cùng người liều chết một kích, trong đôi mắt to tràn đầy lệ khí máu tanh, lạnh lùng nhìn bốn phía, trong mắt tất cả đều là ánh sáng khinh thường.
Nhân loại ngu xuẩn, vậy mà vọng tưởng khống chế ta, nằm mơ đi, điêu gia ta thà rằng chết, cũng sẽ không để cho người ta làm tọa kỵ đến trên đầu.
Vân Thiên Vũ nhìn một chút, trong lòng hiếu kỳ đứng lên, tại sao nàng có thể cảm nhận được suy nghĩ của Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, rõ ràng nó chỉ là một Linh Thú, cùng mình không có chút quan hệ nào, tại sao mình cứ thế là có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.