Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 57: Khang Đằng




Tề Nhạc Tư:
Phải nói rõ trước, hồi âm cho em cũng không phải muốn an ủi em.
Có lúc anh thật không biết em đến cùng đang suy nghĩ gì. Có cuộc thi thì phải học tập cho giỏi, cả ngày chạy tới nơi này, lo mình có thừa thời gian học tập sao.
Nếu ngốc nghếch thật, không học được, cũng đừng học người ta lớp 11 thi đại học, vững vàng bình tĩnh học thêm một năm nữa, em vội cái gì? Anh vẫn ở đây, còn có thể chạy hay sao?
Lại nói, học tập có phải là vì chính bản thân học, thi đại học cũng vậy, em bây giờ nóng vội vì anh muốn thi trường này, sau này em hối hận thì phải làm sao bây giờ?
Đến cùng em có kế hoạch gì cho cuộc đời mình không? Những dự định của em bị anh nắm mũi dẫn đi như thế sao?
Có thể có chút chủ ý hay không?
Em có bao nhiêu ngốc nghếch anh đã sớm lĩnh giáo qua, cho nên anh khuyên em vẫn là từ bỏ ý nghĩ sang năm thi đại học đi, còn có chưa tới nửa năm, dù cho em mệt đến sinh bệnh cũng chưa chắc thi đỗ, nếu em quá mệt mỏi đến bị bệnh, áp lực khiến bản thân em bị bệnh vẫn còn quá lớn. Em có vui vẻ không?
Anh sẽ không chút nào bị cảm động bởi những chuyện em làm, chỉ cảm thấy em rất ngu xuẩn.
Mặt khác, khuyên em một câu nữa, trường đại học đối diện bên đường cái kia khá hơn một chút, nếu em muốn thi ở bản địa, kiến nghị em thi trường đó, em là người ở đây, trường nào tốt không cần anh phải bảo, trong lòng em phải tới cân nhắc, đừng không đầu không đuôi làm loạn.
Buổi tối thứ ba em chạy tới đưa thư, tan học cũng trễ vậy còn không mau về nhà, đi tản bộ vớ vẩn cái gì?
Em có biết không mỗi trường đại học đều có một "Bảo Nghiên Lộ*"? Có phải là em muốn đi thử xem không? Anh nói cho em biết, sau này muốn đến thì đến ngày cuối tuần, hoặc là đừng đến, anh đến cuối kỳ rồi, phải ôn tập, không có nhiều thời gian như vậy lo lắng cho em có về nhà không.
Chỉ những tên cưỡng bức trong trường. Thường là chuyện mấy bạn nữ sinh viên bị x.â.m hại ở trường, mà nhà trường lại không muốn to chuyện, muốn giữ gìn danh tiếng nên sẽ ra điều kiện là giúp nữ sinh ấy bảo vệ được đề tài nghiên cứu của mình để tốt nghiệp nhằm bịt miệng người bị hại(dành cho nghiên cứu sinh).
Còn có, không phải em nói cuối tuần sau mới đến?
Anh thật sự không cần người khác theo anh mừng đêm Giáng sinh gì đó, có thời gian như vậy nhờ em chăm chỉ học tập, anh cũng muốn bắt chước tập, em không nhìn thấy thư viện người chen chật ních sao?
Anh cho em tấm thẻ kia em nhận rồi, làm sao quẹt thẻ tiến vào thư viện ạn cũng đã nói cho em biết, đây chính là anh phí hết sức lực làm ra, chỉ có một tấm duy nhất, mất rồi không thể làm lại.
Nếu em làm mất sau này cũng đừng đến nữa.
Lần sau khi em đến có thể đem sách luyện tập và bài thi đều mang đến, có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh, ạn thật lòng không muốn em mỗi lần thi xong đều đến oan ức với anh, em thi không tốt là lỗi của anh sao? Còn không phải do chính em dốt nát!
Đôi khi thật sự không thể gặp em, anh sẽ gọi điện thoại di động cho em, em cũng đừng tùy tiện gọi điện thoại cho anh.
Chẳng qua là anh thấy thời gian của ai cũng quý giá như nhau, mỗi lần em đã đến rồi đều đứng ngoài thư viện chờ, giống như anh đang ngược đãi em vậy.
Sau này trước khi tới gọi điện cho anh, khi nào anh không muốn gặp, em cũng đừng đến.
Cuối tháng anh thi xong, khi đó trường học bắt đầu có kỳ nghỉ đông, em đừng tiếp tục đau buồn linh tinh, nhân khoảng thời gian này tranh thủ học tập, quyết tâm vào, em xem, em với mấy người cũng thi đại học giống như chạy đôn chạy đáo cả ngày.
Tạp chí 《 thiếu niên sáng tác》em đưa khi có thời gian rãnh rỗi anh sẽ đọc, nhưng cũng không chắc chắn, trình độ viết văn của em phỏng chừng không khác biệt lắm với trình độ viết thư, cũng không có gì đáng đọc, đến tư cách mở chuyên mục cũng không có thì đừng khoe khoang.
Con đường em đi vẫn còn rất dài, không thể vì một thành tích nhỏ mà đắc chí, cũng không cần bởi vì gặp phải một chút khó khăn liền chán ngán thất vọng, dù sao em thế nào tất cả mọi người đều hiểu rõ, không ai sẽ cùng một thằng nhóc ngốc phân cao thấp.
Được rồi, anh cũng không có lời gì thừa thãi muốn nói với em.
Trưa mai anh đến dưới lầu nhà em chờ em, nếu có thể gặp em thì anh sẽ trực tiếp đưa cho em, không nhìn thấy anh sẽ để trong hộp thư, nếu như bỏ lỡ, em đừng oan ức gọi cho anh.
Còn nữa, không phải em không cho anh chúc "Giáng sinh vui vẻ" sao, mai mới là lễ Giáng Sinh, hôm nay nói thì ý nghĩa gì?
Khang Đằng
2006 năm ngày 24 tháng 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.