Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 49: Khang Đằng




Ngày mùng 7 tháng 11 năm 2006
Ngày hôm nay không thấy em, rất tốt đẹp.
Tôi lại bắt đầu suy nghĩ một vài vấn đề đối với người khác mà nói tựa hồ không có chút ý nghĩa nào.
Dazai Osamu* mở đầu cuốn sách nổi tiếng nhất của mình ông đã viết: " Tôi đã sống một cuộc đời đầy hổ thẹn".**
*Dazai Osamu là một nhà văn Nhật Bản tiêu biểu cho thời kỳ vừa chấm dứt Thế chiến thứ Hai ở Nhật. Osamu sống và viết Cùng một nghĩa như nhau, thành thực mà bi đát. Ông thường được nhắc tới như một thành viên tiêu biểu trong văn phái Buraiha. Một vài tác phẩm tiêu biểu như 《Thất lạc cõi người》,《Tà dương》..
**Trích 《Thất lạc cõi người》
Tôi cũng gần giống vậy.
Cứ coi như bây giờ nhìn tôi và người bình thường không quá khác biệt chỉ là có chút quái gở, có thể mỗi người đều có vũ trụ của riêng mình, việc tôi trong vũ trụ thiêu đốt ra sao không ai biết được.
Trong quá khứ, tôi là một tinh cầu có năng lượng rất tiêu cực, thậm chí tôi còn muốn gây nên các cuộc tấn công kiểu tự sát để tiêu diệt tất cả các tinh cầu khác đến gần tôi.
Bây giờ, tôi đã biết, ác giả ác báo, tôi không nên gây tai vạ tới những người vô tội.
Nghĩ như vậy, tôi đã bỏ qua những người xung quanh, nhưng vẫn mãi không có cách nào buông tha bản thân mình.
Tôi bi quan cực độ, cực kì ngờ vực với thế giới và con người.
Chính bởi vậy, tôi không có cách nào tiếp nhận thế giới này, cũng không có cách nào khiến thế giới tiếp nhận tôi.
Những năm gần đây, tôi dường như tự do ngoài lề thế giới, khi tôi thật vất vả nỗ lực bước một bước vào đó cho là đã qua lại với nhân gian, thì bỗng nhiên phát hiện thật ra không phải, tôi là người trong bao.*
*Tác phẩm người trong bao của Sêkhốp có trong sách ngữ văn lớp 11. Qua hình tượng nhân vật người trong bao Bê li cốp, đại thi hào Sê khốp đã lên án và phê phán mạnh mẽ và sâu sắc lối sống hèn nhát, bạc nhược, bảo thủ và ích kỷ của một bộ phận trí thức người Nga cuối thế kỉ XIX. Vấn đề là ở chổ họ chỉ biết sống chui rút trong một khuôn khổ bó hẹp và ngột ngạt mà chính họ đã tạo nên. Hiện nay, "những cái bao" đó vẫn còn hiện diện khắp nơi. Còn rất nhiều những cái bao trong thực tế mà chúng ta vướng phải. Diều quan trọng là chúng ta phải thức tỉnh và thoát khỏi những cái bao ấy chứ "Không thể sống mãi như thế được!"
Chuyện đến nước này, điều duy nhất đáng mừng chính là tôi không có suy nghĩ muốn hủy diệt nữa, không muốn hủy diệt người khác, cũng không muốn hủy diệt bản thân, nhưng, nhưng tôi không có cách nào tự tin sống.
Tôi không hiểu người khác cũng không hiểu bản thân mình, tôi không tin người khác càng không tin vào chính mình.
Sao Tề Nhạc Tư lại thích tôi?
Tôi có chỗ nào đáng giá để em thích?
Em đến bên cạnh tôi có thể rất nhanh sẽ nhàm chán hay không? Hoặc sẽ không cảm thấy chán ghét tôi nhưng muốn rời xa tôi?
Không chỉ có vậy, còn những vấn đề khác nữa.
Rốt cục tôi có thích Tề Nhạc Tư hay không?
Tôi thích em ở điểm nào?
Tôi chỉ là khát vọng thân thể của em hay là yêu tâm hồn của em?
Linh hồn và thân thể, đến cùng cái nào mới càng chân thật hơn?
Đầu óc của tôi mỗi ngày bị vô số vấn đề tàn phá, không một vấn đề nào có đáp án.
Tôi như là một bệnh nhân tâm thần, tưởng tượng quá nhiều, cái gì cũng không dám làm.
《Tầm trảo vô song》* chủ đề trong đó là Vương Tiên Khách một đời tìm kiếm vô song**, tôi nhìn lại mình, tôi một đời chủ đề đại khái chính là hoài nghi bản thân.
*Một cuốn tiểu thuyết của nhà văn đương đại Vương Tiểu Ba
**Độc nhất trên đời
Đối với thế giới này tôi không quá xác định, mỗi một lần hô hấp tôi đều đang lo lắng sợ hãi.
Tôi hủy diệt bản thân không đáng giá một đồng, nhưng tôi không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.
Ngày đó tôi đẩy Tề Nhạc Tư ra, bỏ lại em trong khách sạn bốc mùi ẩm ướt, khi chạy đi tôi cảm thấy bi thương, giữa chúng tôi sao có thể có kết thúc đẹp được.
Em trẻ tuổi như vậy, chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn và những con người thú vị, em bị che đôi mắt lại cho nên mới lầm tưởng tôi đáng được thích.
Em vẫn rất ngốc nghếch.
Tôi sao có thể xứng đáng với em chứ?
Tề Nhạc Tư thật sự làm tôi sợ hãi, em là một chiếc gương, soi sáng ra tất cả xấu xa của tôi.
Mới vừa nhận được điện thoại của người thuê chung, hắn nói cuối cùng hắn đã đưa bạn trai đến gặp người nhà.
Người này có suy nghĩ giống Tề Nhạc Tư, bọn họ từ đầu đến cuốn vẫn  luôn cố cố bôi lên người tôi những bức xúc của thế gian, những khói lửa kia có thể lộ ra việc tôi cùng thế giới này không hợp nhau
Tôi tin họ đều là người tốt, ít nhất tốt hơn tôi nhiều lắm, nhưng tôi không an tâm hưởng thụ cái tốt của bọn họ đối với tôi, tôi chỉ có thể khách sáo, sau đó giữ một khoảng cách nhất định.
Nhưng tôi hi vọng có thể nhìn thấy họ sống thật tốt, khi họ sống tốt tôi cũng sẽ cảm thấy thế giới này cũng đáng giá để người dường chân.
Tôi không hy vọng xa vời, cứ như trước như vậy núp trong bóng tối nhìn họ sống trong cuộc sống rực rỡ muôn màu vậy là đủ rồi.
Tôi không cần bước vào thế giới của họ, chỉ hy vọng được làm nhân chứng chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.