Thông Thiên Đan Y

Chương 10: Vô cùng nhục nhã




Hạng Đình sắc mặt trắng bệch cúi đầu, trong lòng mặc dù cảm thấy thẹn với Tam đệ Hạng Phong, nhưng cũng không nhịn được mà âm thầm vui mừng, cảm thấy thật may mắn khi Ma Hoàng đã không còn tồn tại trong cơ thể của mình.
Mà Thượng Quan Nhu lại vô cùng đắc ý, nàng vô cùng thỏa mãn khi đạt được sự ưu việt, rồi liếc sang nhìn Diệp Đồng Nhược một cái, cùng là con dâu của Hạng gia, phu quân của nàng là nhi tử mà lão thái quân sủng ái nhất, con gái của nàng lại xinh đẹp như hoa, thiên phú ưu tú, mà Diệp Đồng Nhược thì sao? Không nói đến Hạng Phong hôm nay gặp phải cảnh ngộ này, còn con gái của nàng Hạng Thiên Ca thì sao, chậc chậc!
Đợi một chút, Hạng Thiên Ca cư nhiên lại không có chết? Thượng Quan Nhu mặt biến sắc, nhưng rất nhanh, nụ cười càng phát ra sâu sắc hơn nữa, không chết à! rất tốt, hảo một cái tiểu oa nhi, như vậy thì có kịch hay để xem rồi!
Hạng Thiên Lộ cũng giống như mẹ nàng, lúc này cũng vênh vênh tự đắc mà liếc nhìn Hạng Thiên Ca, nhưng khi nhìn khuôn mặt đáng sợ của Hạng Thiên Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi trắng bệch, rồi lại nhịn không được mà hưng phấn, có Hạng Thiên Ca làm đối lập, kia Việt Thái tử nghĩ cũng biết là nên lựa chọn ai rồi!
"Tiền căn hậu quả các vị đều biết được, không phải là Tiên Trì Tông ta làm khó Hạng Phong, nhưng thật sự việc Ma Hoàng chi tâm là sự tình trọng đại, hơn thế nữa, chí bảo của Tiên Trì Tông là Băng Phách hiện giờ vẫn còn ở bên trong cơ thể Hạng Phong, về tình về lý, hôm nay Hạng Phong nhất định phải cùng ta trở về Tiên Trì Tông". Phức Sinh chiến hoàng nhàn nhạt nói, lại nhìn về phía Hạng Phong ánh mắt hết sức băng lãnh.
"Phong ca..." Diệp Đồng Nhược âm thầm nắm thật chật tay của Hạng Phong, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vẻ kiên định, nhưng khi nhìn về phía Hạng Thiên Ca chỉ là cảm thấy đau lòng không thôi.
"Việc này chờ một chút bàn lại, xin Phức Sinh chiến hoàng cần phải cho ta một ít thời gian, tại hạ cùng với Hạng Phong huynh đệ còn có đôi lời muốn nói". Kia Việt Quốc Phạm Trường Sinh nói.
Này Phạm Trường Sinh thực lực cũng cực kỳ đáng sợ, hắn tuy tướng mạo thường thường, nhưng có một đôi mắt phá lệ thâm thúy, tựa hồ giống như một cái đầm sâu không đáy, tối đen đáng sợ, giờ phút này, ánh mắt của hắn như đang dò xét nhìn về phía một nhà Hạng Phong, nhất là Hạng Thiên Ca.
Thấy thế, mọi người tại đây thần sắc đều vi diệu nhìn về một nhà ba người Hạng Phong, kia Thượng Quan Nhu cùng Hạng Lôi lại càng mừng thầm, ngay cả lão thái quân trong mắt cũng hiện lên một tia tinh mang.
Lúc này, Hạng Phong cùng Diệp Đồng Nhược, phu thê hai người đã đoán được mục đích của Việt Quốc, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận quay cuồng, Hạng Phong ánh mắt sắc bén nhìn lại Phạm Trường Sinh,"Phạm đại phu có gì xin thỉnh nói"
"Kia tại hạ xin nói thẳng, xin Hạng Thiên Ca tiểu thư trả lại cho Việt Quốc ta chí bảo bất bại Vương Đảm, hôm nay thái tử Việt Quốc ta đã trưởng thành, có ý chí muốn một đường tu luyện, tạm thời không muốn để ý đến tư tình nữ nhi, này đây, năm đó hôn ước....chúng ta coi như hủy bỏ, vì để bồi thường, Việt Vương đã cố ý chuẩn bị nhiều lễ trọng đem đến đây".Phạm Trường Sinh vừa nói xong, bàn tay vừa lật, liền đem một đống rương chứa đầy những bảo vật quý giá nhẹ nhàng chất đầy trên mặt đất, một đôi tròng mắt, lại càng không hề chớp ngó chừng một nhà Hạng Phong, Hạng Phong cùng Diệp Đồng Nhược tất nhiên lửa giận ngập trời, mà Hạng Thiên Ca nhìn thấy chung quanh từng trận từng trận cười trộm, ánh mắt giễu cợt, trong lòng khuất nhục vạn phần, trên mặt lại càng bình tĩnh như nước.
"Theo như lão phu thấy. Hạng gia tiểu cô nương, ngươi nên đáp ứng đi, cầm những lễ vật này coi như cũng đáng giá, kia Việt thái tử, là người mà ngươi vạn lần không thể mơ tưởng được!" Một trưởng lão cuả Hàn gia nhìn một chút Hạng Thiên Ca, lại nhìn một chút kia Việt Thái tử phong tư động lòng người, thở dài khuyên bảo.
Tiếp theo, bốn phía lại vang lên mấy tiếng phụ họa.
"Thúi lắm" Hạng Phong đột nhiên một tiếng quát lên, giống như sấm sét, chỉ thấy hắn hai mắt đỏ ngầu, gắt gao ngó chừng kia PhạmTrường Sinh, nói:"Năm đó, hôn sự này không phải do Hạng gia chúng ta chủ động cùng với hoàng thất Việt Quốc kết thân, là do Việt Vương tự mình van xin đến trước mặt Hạng gia ta, chúng ta nghĩ đến tình nghĩa của hai nước nên mới đáp ứng cửa hôn sự này, năm đó lúc đính hôn, Việt Quốc ngươi hứa hẹn như thế nào?
"Này............." Phạm Trường Sinh con ngươi không khỏi co lại, nhìn thấy Hạng Phong trong mắt bạo ngược tức giận, trong lòng không khỏi cảm thấy lúng túng, hắn vốn tưởng rằng cái nhà này có thể tự mình hiểu lấy, thu đồ bồi thường lại cũng thôi đi, cứng rắn quyết liệt như thế, không phải tự rước lấy nhục sao? Dù sao, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết kia Hạng Thiên Ca là không xứng với thái tử
Lúc này, một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên , chính là Hạng Thiên Ca mở miệng nói:”Hay là tự ta đến nói đi! Mộng Hề thái tử từ nhỏ hồn phách không yên, Thiên Mộng tôn giả nói hắn sống không quá năm mười lăm tuổi, nếu muốn cứu sống, cần phải tìm một bé gái đồng nhất,sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hồn lực cường đại kết làm vợ chồng, lấy nhân duyên ràng buộc, mới có thể trấn áp được hồn phách của Mộng Hề thái tử được yên ổn, bảo vệ hắn khỏe mạnh lớn lên, cả đời không việc gì. Như vậy cô gái trong trăm ngàn người khó gặp, mà ta Hạng Thiên Ca lại chính là cái người khó gặp kia, cho nên, năm đó khi ta vừa mới ra đời được một tháng, Việt Vương mang theo Mộng Hề thái tử cũng đồng dạng vừa mới đầy tháng đi đến Hạng gia, vì để bảo vệ tính mạng của Thái Tử, Việt Vương dù tận mắt thấy ta hoa văn che kín cả khuôn mặt vô cùng xấu xí cũng không hề bận tâm, mà dám cầu phụ thân ta cùng với gia chủ cho chúng ta ký kết định ra cửa hôn sự này, hơn nữa còn để lại chí bảo của Việt Quốc bất bại Vương Đảm để làm tín vật làm tin.
"Nguyệt trước, Mộng Hề thái tử đã qua sinh nhật mười lăm tuổi, hôm nay liền vội vã đến đây từ hôn, chắc hẳn đã tìm ra được phương pháp bảo vệ bình an? Bất quá, năm đó Việt Vương đã từng hứa hẹn qua gia phụ cùng gia mẫu, tương lai bất luận dù phát sinh ra chuyện gì đi nữa, thì hôn ước lần đó cũng sẽ không sinh biến, không nghĩ tới, Việt Vương là vua của một nước, miệng vàng lời ngọc, bất quá cũng chỉ là như vậy?"
"Càn rỡ, không được đối với phụ hoàng ta bất kính!" Việt Mộng Hề khuôn mặt đạm mạc giờ lại xuất hiện thêm một tia không vui, chán ghét khiển trách.
"Chẳng lẽ ta nói không đúng? Năm đó Việt Vương vì muốn bảo vệ tính mạng của thái tử cầu xin ta đính hôn, mà nay thái tử tính mạng đã không còn ngại, liền không để ý đến hứa hẹn năm đó đến đây hủy hôn, đem ta đặt ở nơi đâu? Như thế, Việt Quốc không thấy khinh người quá đáng hay sao? Như thế các người bội ước, như thế nào có thể có được lòng tin của mọi người trong thiên hạ? Hạng Thiên Ca nhàn nhạt nói, từng chữ từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn, làm cho kia Việt Mộng Hề cùng Phạm Trường Sinh sắc mặt khó coi cực kỳ.
Trong lúc nhất thời, cả bốn phía yên lặng như tờ, cả đám kinh ngạc nhìn Hạng Thiên Ca, trong mắt tràn đầy bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), cái này là Hạng Thiên Ca còn nhỏ tuổi hay sao? Một thân khí phách không tồi! Trong lúc này, bị khí thế của nàng trấn áp, những người này đúng là ngay cả gương mặt xấu xí của nàng đều không còn để ý
"Hạng tiểu thư, chuyện này, tuy là Việt Quốc chúng ta làm không đúng, nhưng chuyện hôn nhân này, không thể cưỡng cầu, tiểu thư phải biết dưa hái xanh không ngọt, ngươi cần gì phải chấp nhất? Không bằng Hạng tiểu thư nói một chút điều kiện, chúng ta sẽ xem như đó là lễ vật khác để bồi thường như thế nào? Phạm Trường Sinh lại nói.
Hạng Thiên Ca nghe vậy, đáy mắt lại lộ ra vẻ giễu cợt:"A ? Ta cũng không biết , loại bồi thường nào có thể đánh đồng với tánh mạng của Việt Mộng Hề thái tử đây?
"Này ?" Phạm Trường Sinh ngẩn ra, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Hạng Thiên Ca sẽ có câu hỏi như vậy, đúng a, Hạng Thiên Ca mặt dù xấu, nhưng nàng đúng là giữ được mạng của thái tử bình an lớn lên, rốt cuộc loại bồi thường nào có thể đánh đồng với tánh mạng của thái tử đây?
Hắn không khỏi khó khăn nhíu mày, kia Việt Mộng Hề cũng không cam chịu nắm chặt hai đấm, nhìn Hạng Thiên Ca ánh mắt càng phát ra âm lãnh.
"Thật là không biết xấu hổ, cũng không nhìn một chút mình là loại người nào, lại vọng tưởng muốn bám lấy Việt thái tử không tha".Thượng Quan Nhu cười lạnh nói nhỏ, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn nghiêng qua những thứ bảo vật đang đặt ở trong từng chiếc rương, vẻ mặt tham lam chợt lóe rồi biến mất.
Kia Hạng lão thái quân ánh mắt lại càng phát lạnh liếc đến Hạng Thiên Ca, nàng cũng không ngờ rằng Hạng Thiên Ca như vậy mạng lớn, này yêu nghiệt đúng là khó đối phó, có thể nào làm cho nàng một lần nữa bám lên Việt thái tử , tạo thế lực cho nàng?
"Thiên Ca!" Hạng lão thái quân ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hạng Thiên Ca, âm thầm đánh ra chiến ý tạo áp lực nói:"Ngươi chỉ là một tiểu vãn bối, đừng vội càn quấy, há lại có thể cùng với Việt Thái tử và Phạm đại phu như thế vô lễ? Nơi này còn chưa đến phiên của ngươi nói chuyện, lui ra!"
Hạng Thiên Ca giễu cợt nhìn Hạng lão thái quân một cái, thầm nghĩ, nơi này tại sao lại không đến phiên ta nói chuyện rồi? Đây là đang mang hôn nhân đại sự của ta ra nói đấy chứ!
Bất quá, Hạng Thiên Ca cũng không có ý nghĩ cùng lão yêu bà kia tranh luận, trong nội tâm của nàng tự có chủ ý, vì vậy, nàng không nói lời nào vừa lật bàn tay, một quả huyết khí xung thiên hình tròn bảo châu liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng.
Kia bảo châu kích thước cỡ như cái trứng gà, hình dạng rất tròn, hiện ra huyết quang, mà bảo châu , chính là trấn quốc chi bảo của Việt Quốc bất bại Vương Đảm, chỉ duy nhất truyền thừa cho các đời thái tử của Việt Quốc , bất bại Vương Đảm còn, Việt Quốc còn ,nếu như bất bại Vương Đảm bị phá hủy, Việt Quốc chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, vật trọng yếu như thế, lại ở mười lăm năm trước, bởi vì muốn ký kết hôn ước mà đưa cho Hạng Thiên Ca mang theo bên người làm tín vật làm tin, có thể thấy được Việt Vương năm đó có bao nhiêu coi trọng việc hôn sự này, hoặc có thể nói là đến cỡ nào coi trọng an nguy tính mạng của Việt Mông Hề.
"Bất bại Vương Đảm!" Phạm Trường Sinh kinh hô một tiếng, vẻ mặt đầy kích động, hẳn là vừa kính vừa sợ nên quỳ xuống đấy, thấy bất bại Vương Đảm so với thấy Việt Vương còn muốn thận trọng hơn, điều này có thể cho thấy bất bại Vương Đảm ở Việt Quốc quan trọng như thế nào.
Mà kia Hạng Thiên Lộ, giờ phút này hai mắt như hừng hực lửa nhìn Hạng Thiên Ca cầm trong tay bất bại Vương Đảm, nhanh thôi, chỉ cần Việt Thái tử từ hôn với người quái dị kia, sẽ cùng nàng lập thành hôn ước, đến lúc đó bất bại Vương Đảm sẽ là của nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.