Thông Thiên Đại Thánh

Chương 73: Ngày mưa dông, Vô Căn Thảo, cá chạch (Thượng)





- Thật đáng chết mà!

Cuối cùng Tiểu Báo Tử đã đứng tại dòng suối, vẻ mặt tái nhợt nhìn đầm lấy trước mặt, hắn nhìn thấy sương mù từ đầm lầy bay lên, trong miệng oán hận nói ra.
Vào hôm nay, hắn triển khai khinh công bay xung quanh, hắn đi một vòng, dùng ba bốn canh giờ, hắn muốn tìm kiếm những dược thảo mà Huyết Vô Nhai bảo tìm, cuối cùng đã biết rõ đại khái tình huống chung quanh, tình huống lần này hắn biết rõ, tâm tình càng ngày càng khó chịu.
Nơi này, đằng sau, chính là tuyệt cốc Huyết Vô Nhai dưỡng thương, bên phải chính là thác nước, bên trái là một mảnh rừng rậm, trong rừng rậm này cực kỳ tịch mịch, phương hướng tiểu chút chít ở còn tốt hơn một chút, nhưng sau khi đi tới thêm một dặm, liền nhìn thấy vô số độc trùng mà độc xà, dù không có yêu thú thực lực cường đại, hơn nữa Tiểu Báo Tử biết rõ, mỗi một bước hắn bước đi phải đạp lên đầu của ít nhất bốn con độc xà, ngẫng đầu, con mẹ nó, phía trên đều là mạng nhện độc, dù sao hắn không phải là cao thủ tuyệt thế a, nếu không phải hắn xem xét tình huống nhanh chóng, chỉ sợ hiện tại đã biến thành thức ăn trong bụng độc xà, hòa thành dịch thể của độc chu a. Đường ra duy nhất chính là dòng suối từ thác nước chảy xuống, Tiểu Báo Tử đi men theo dòng suối xuống khoảng mười dặm, liền bị một cái đầm lầy cực lớn cản đường, dòng suối đổ vào trong đầm lầy này.
Mà sương mù chính là nước từ đầm lầy bốc hơi, dù là ban ngày thì Tiểu Báo Tử cũng không nhìn thấy gì trong đó, thỉnh thoảng ngửi được mùi thơm cổ quái, mà chỉ cần ngửi được một hơi của mùi thơm này, Tiểu Báo Tử liền mê muội một hồi, nào dám xâm nhập chứ.

- Tiếp tục như vậy thì không được a, tất cả những đường khác đều là tử địa, hiện tại nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, nơi duy nhất có thể đi chỉ có rừng rậm mà thôi, chỉ mong có thể giải quyết toàn bộ vấn đề ở hướng đó a.

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử nghĩ thầm, quay người lại, tiến vào rừng già.
Một ngày sau.

- Hô, địa phương đáng chết, đây không phải là nơi tốt để sinh sống a, Mãng Thương Sơn, đúng là danh bất hư truyền!

Trong rừng sâu, Tiểu Báo Tử vịn một gốc cây đại thụ che trời, hai mắt cảnh giác nhìn mọi nơi, lỗ tai dựng thẳng lên cao, thần kinh hoàn toàn bị kéo căng.
Hiện tại hắn đã đi vào rừng sâu khoảng hai mươi dặm, phóng nhãn nhìn lại, trừ rừng vẫn là rừng, trừ cây vẫn là cây, trừ độc trùng dã thú vẫn chỉ có độc trùng dã thú.
Tiểu Báo Tử mất đi cơ linh, sau khi vào rừng ngày hôm qua, cảm giác không đúng, phải mất một ngày, lợi dụng con mắt đỏ cổ quái của mình, mới có thể sử dụng bí kỹ để bảo vệ cho mình, nếu không, hắn không có khả năng đi tới nơi đây nhẹ nhàng và không bị thương tổn như vậy.

- Mẹ khiếp, đã hai ngày rồi, mà trời thì sắp tối, mới tìm được hai gốc Khổ Đảm Lan, còn Lưu Ly Hoa và Vô Căn Thảo thì không nhìn thấy bóng dáng, năm ngày, trong năm ngày ta phải tìm nơi nào đây?

Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử than thở, ngồi dưới gốc cây, điều tức.
Vận chuyển Cửu Long Thần Hỏa Công, cảm thấy trong đan điền xuất hiện một cổ nhiệt lưu màu đỏ nhạt, chảy vào tứ chi bách hải, tốc độ chảy cực kỳ đều đều, nhưng cũng mất đến nửa canh giờ, cổ nhiệt lưu này mới chiếu theo lộ tuyến kinh mạch của Cửu Long Thần Hỏa Công vận chuyển mà lan khắp toàn thân một lần.
So sánh với những người khác mà nói, trong khi Tiểu Báo Tử vận công tu luyện có một ưu thế rất lớn, đó chính là nội thị.
Chỉ khi nội khí đạt đến tiêu chuẩn thật cao thâm, mới có thể nội thị, mà đồng dạng, có thể nội thị, vào thời điểm tu luyện, sẽ nắm giữ nội khí lưu động trong thể nội đạt tới trình độ tinh tế nhất, càng lý giải sâu về bản chất chuyển hóa nội khí sâu thêm một tầng, thực lực sẽ được đề thăng trên diện rộng.
Tiểu Báo Tử cũng không có tạo nghệ sâu trên con đường nội lực, nhưng hắn lại có được đôi mắt biến thái, con mắt này mang đến cho hắn khả năng nội thị, tuyệt đối không chênh lệch với cường giả Cửu phẩm chút nào, cho nên, tiêu chuẩn của hắn không được tốt lắm, nhưng so sánh với người cùng lứa tuổi mà nói, nhận thức về bản chất nội khí, khác biệt như ngày và đêm.
Loại lý giải bản chất này không phải cứ thông qua giảng giải bằng miệng và thông qua sách vở là có thể đạt được, chỉ có tự thể nghiệm đến, mới có thể cảm giác được.

- Nguyên bộ Cửu Long Thần Hỏa Công cộng thêm chú giải của Huyết Vô Nhai, giá trị đúng là không thể đo được, tiếc là thân thể hiện tại của ta không cách nào phát triển đến tình trạng thỏa mãng!

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử buồn rầu, giống như hắn là tiểu hài tử ở kiếp trước, hắn nghĩ cách muốn mình lớn nhanh hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Nội khí Cửu Long Thần Hỏa làm cho kinh mạch của hắn thoải mái, cơ bắp và cốt cách, tăng cường độ cứng và tính dẻo dai của chúng, làm cho bọn chúng chịu tải lớn hơn nữa...
Năng lượng nội khí cường hóa kinh mạch, cơ bắp và cốt cách vẫn chưa trưởng thành của hắn, nếu không tiết chế cường hóa, như vậy, tốc độ sinh trưởng sau này sẽ chậm chạp, nói khó nghe một chút là rất khó phát dục, giống như Na Tra, Hồng hài nhi, hai tên này vĩnh viễn bảo trì hình dáng của hài nhi, trong nội tâm của Tiểu Báo Tử nổi lên một trận ác hàn, đương nhiên, đó không phải là suy đoán của Tiểu Báo Tử, đây chính là thường thức của người trong giang hồ, hơn nữa cứ cách vài năm, chuyện như thế này cứ phát sinh vài lần, thường xuyên phát sinh trong những đại môn phái và thế gia, nhưng những nơi đó không thiếu nhất chính là công pháp và dược liệu, nhưng vì bọn họ mong thực lực tăng tiến nên bất chấp, chính vì thế, những gia hỏa này đã làm rất nhiều chuyện quái dị, thực lực cao cường nhưng lại không phát dục đầy đủ, đây có thể nói là một điểm đặc sắc của thế giới này.
Tiểu Báo Tử không muốn biến thành giống bọn họ, cho nên thời điểm tu luyện, hắn cực kỳ chú ý.
Hiện tại hắn chỉ vận công một lần, chuyển hóa nội khí của Cửu Long Thần Hỏa cũng có hạn, nói trắng ra chính là công lực có hạn.
Chính vì công lực có hạn, cho nên hắn mới không thể nào phát huy toàn bộ uy lực của tâm pháp Nhạn Phù, một môn khinh công cao thâm, mới có tình trạng mệt mỏi như hiện nay.
Sau khi điều tức một hồi, Tiểu Báo Tử từ từ mở to mắt, cảm thụ được tinh khí thần bị tiêu hao đã khôi phục lại, bắt đầu suy tư về bước hành động tiếp theo, hiện tại hắn đã hối hận vì sao lúc trước không học qua phương thức sinh tồn dã ngoại chứ, cho nên vừa vào rừng rậm, hắn như một con ruồi không đầu, chạy loạn xung quanh, không có mục tiêu chính xác, đồng thời còn phải tránh độc trùng dã thú, điều này đã làm cho hắn hao tâm tổn trí rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.