Thông Thiên Đại Thánh

Chương 228: Tam đại khấu (Hạ)





- Tiểu tử thối này!

Hứa An Đông bất đắc dĩ mắng một tiếng. Nhưng cũng không có biện pháp, về phần vừa rồi Tiểu Báo Tử nói thật hay giả, hắn cũng không ngốc tới mức tìm Lý Nguyên nghiệm chứng.

- Bỏ đi, có thể khiến Giản gia gặp chút phiền phức, cũng không tồi. Trong Trung Hòa Quận, lấy thực lực Giản gia mạnh nhất, đem bọn họ đánh hạ, chỗ tốt đối với chúng ta cũng là cực lớn, sẽ không yêu cầu khắt khe như vậy đi sao!

Tiểu Báo Tử cự tuyệt Hứa An Đông yêu cầu, tâm tình vẫn vô cùng khó chịu. Hắn tại Trung Hòa Quận Thành chỉ muốn an tâm tu luyện. Vốn không nghĩ nhiều chùyện như vậy, nhưng hiện tại hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy, không thể tự kiềm chế.

- Mẹ nó, không có biện pháp, còn ba tháng nữa sẽ đi Tần Lăng Quận Thành, nếu lão tử lại bị quấn vào chùyện này, có thể không còn thời gian tu luyện!:

Tiểu Báo Tử âm thầm khổ não:

- Xem ra phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, Địa Để Hỏa Mạch chết tiệt, đây không phải gây phiền toái cho ta sao?

Đi trên đường cái của Trung Hòa Quận Thành, sắc mặt Tiểu Báo Tử có chút khó coi, chùyển mấy chỗ ngoặt, đã đi tới một khu chợ.
Trung Hòa Quận Thành trở lại trong tay Đại Tấn đã mấy tháng, tân nhậm quận thủ cũng rất khá. Từ một đống đổ nát, đến bây giờ đã dần dần phồn vinh, cũng bất quá là mấy tháng.
Khu chợ này là chợ lớn nhất của Trung Hòa Quận Thành, cùng loại với tiểu thương phẩm chợ trong kiếp trước của Tiểu Báo Tử, đủ loại mặt hàng, cần gì có nấy.
Vừa đến đường này, liền nhìn thấy rất nhiều người, tiếng trả giá, tiếng tranh cãi, tiếng gào thóc, tiếng ồn, hỗn tạp với nhau, tụ hợp thành tạp âm thật lớn.
Tiểu Báo Tử cũng không thèm để ý đến. Chậm rãi đi vào sâu con đường này, trên đường đại đa số thương hộ đều bày ven đường. Tiểu Báo Tử vừa đi vừa ngắm, phảng phất như đang tìm thứ gì. Đi mộ lúc, rốt cuộc hắn dừng lại trước một sạp hàng.

- Vị tiểu ca này, muốn cái gì?

Tiểu Báo Tử từ Ô phủ đi ra, mặc một thân thường phục. Người bán hàng trên đường này tự nhiên cũng không nhận ra được. Lại thêm vẻ mặt niên kỷ không lớn, vì vậy mới gọi tiểu cả, cũng chuẩn xác.

- Ngươi ở đây cụ thể là làm cái gì?

Tiểu Báo Tử ngồi xổm xuống, sau đó cầm một cái mặt nạ, nói:

- Mộc Đầu?

- Ha ha, hầu hết đều là làm giấy bìa và Mộc đầu. Thế nào tiểu ca có muốn mua một cái hay không?

Tiểu Báo Tử buông chiếc mặt nạ trong tay kia ra, tỉ mỉ quan sát đống mặt nạ bày trên mặt đất, chỉ vào một cái trong đó:

- Đưa cái kia cầm cho ta xem!

Người bán hàng rong nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Báo Tử chỉ, lập tức cười, cầm chiếc mặt nạ đó đưa qua:

- Tiểu ca, cái mặt nạ này rất khá, thông khí tốt, có thể đeo thật lâu.

Tiểu Báo Tử cầm lấy chiếc mặt nạ, lật qua lật lại xem mấy lần, còn thử đeo lên, rồi bỏ xuống, nói với người bán hàng rong:

- Chỗ ngươi có chế mặt nạ đặt trước không?

- Chế tạo đặt trước?

Người bán hàng rong có chút mê hoặc ngẩng đầu, nhìn Tiểu Báo Tử, hắn làm mặt nạ cũng đã nhiều năm, nhưng chưa từng có ai hỏi hắn như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu Báo Tử cũng không nói nhiều, trực tiếp từ trong người lấy ra một khối vải,

- Giúp ta dựa theo bức họa này làm một cái mặt nạ, thông khí tốt, không vấn đề gì chứ?

- Không thành vấn đề!

Người bán hàng rong liếc mắt nhìn chiếc mặt nạ kia, cười nói:

- Khuôn mặt trong bức họa này đúng là không tệ, bất quá tiểu ca chế tạo đặt trước này phí dụng có thể...

- Tiền không thành vấn đề, ngày mai ta tới lấy, có thể chứ?

Đang khi nói chùyện, liền móc ra mười văn tiền đưa tới tay người bán hàng rong. Hắn lập tức mặt mày rạng rỡ, phải biết rằng cho dù là mặt nạ quý nhất ở đây cũng chỉ bất quá năm văn tiền,
Tuy rằng vừa rồi hắn muốn tăng giá, nhưng tối đa tăng đến tám văn tiền thôi, nào ngờ Tiểu Báo Tử thoáng cái đưa ra mười văn.

- Đây chỉ là phân nửa, sau khi nhận được hàng, ta sẽ lại cho ngươi mười văn, đủ rồi chứ?

- Đủ đủ!

Người bán hàng rong liều mạng gật đầu, nói:

- Tiểu ca ngươi yên tâm, ngày mai, bảo đảm làm ngươi hài lòng!

- Vậy là tốt rồi!

Tiểu Báo Tử gật đầu, đứng lên, rời khỏi cửa hàng, lại đi dạo trên con đường này nửa canh giờ. Mua đường nhân a, son bột nước a, trang sức nhỏ a, đủ thứ tròn một bao lớn.
Một bao lớn này đều là chuẩn bị cho Chu Hoa Nhi và con của nàng. Mặc kệ ra sao, hắn cũng là cữu cữu của đám gia hỏa kia phải không?
Bao lớn bao nhỏ xách về nhà, tự nhiên rước lấy ánh mắt oán giận của Chu Hoa Nhi, cái gì dùng tiền loạn a, muốn dành chút tiền a, các loại, nghe được Tiểu Báo Tử đau đầu không ngớt, chính mình đã biến thành một địa chủ.
Sau đó vừa một trận lải nhải, lúc này tiêu điểm trở thành ngoại đan đeo trên tai Tiểu Báo Tử, Chu Hoa Nhi tự nhiên không biết đây là ngoại đan, thấy thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt, Tiểu Báo Tử lại một lần nữa chạy trối chết.

- Kháo, đây chính là ngoại đan của ta a, mấy tháng sau, ta muốn giữ mệnh là toàn dựa vào nó. Nếu lấy ra, ta còn làm cái gì a!

Tiểu Báo Tử âm thầm nói, trở lại trong phòng của mình.
Tòa nhà này là của hắn. Do đó, gian phòng của hắn tự nhiên cũng là lớn nhất, tọa lạc tại một đình viện độc lập nhỏ.
Tiểu Báo Tử tiến sân, còn chưa đi được vài bước liền dừng lại.
Cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thần sắc khẽ động, Linh Giác hoàn toàn phát ra, ba lần hô hấp, miệng hắn khẽ mấp máy, ánh mắt tập trung vào khối đá phía trước.

- Ta không biết ngươi dùng phương gì để ta không nhìn thấy ngươi. Bất quá ngươi vẫn nên tự mình đi ra đi, ta đỡ phải một chùy nện xuống.

- Linh Giác thật mạnh. So với ta mạnh hơn nhiều a!

Người đến thấy bị phát hiện, cũng không có do dự, chậm ra lộ người ra.
Lúc này Tiểu Báo Tử mới phát hiện, thì ra bề ngoài thân thể người này dĩ nhiên giống tắc kè hoa, cùng cảnh vật xung quanh hòa hợp nhất thể. Thậm chí ngay cả khí tức đều cùng tự nhiên xung quanh bảo trì nhất trí. Do đó khi vừa vào sân, Tiểu Báo Tử cũng không có lập tức phát hiện, chỉ là nghĩ xung quanh có chút không thích hợp mà thôi. Thẳng đến để Linh Giác phóng xuất lúc này mới phát hiện tung tích của đối phương.

- Ngươi là ai? Tới đây làm gì?

Tiểu Báo Tử hỏi.
Xuất hiện trước mắt là một thanh niên nhân, tuổi không lớn. Phải nói là rất trẻ, cùng hắn không khác biệt lắm. Cũng chính là dáng dấp mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt rất tuấn tú, tràn ngập vẻ non nớt. Bất quá trong đó còn mơ hồ mang theo một tia ngạo khí. Ngạo khí cuồng vọng này là từ sâu trong lòng phát ra, đối với bản thân có tự tin cực kỳ. Người như vậy, lấy kinh nghiệm hai kiếp của Tiểu Báo Tử phán đoán hẳn là xuất thân cực kỳ tốt. Bản thân lại có đủ thực lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.