Thông Thiên Đại Thánh

Chương 226: Tam đại khấu (Thượng)





Tất cả đều phát sinh tựa như điện quang hỏa thạch, từ lúc Tiểu Báo Tử xuất chùy đập rớt mũi tên, đến lúc Lý Nguyên xoay người xuống ngựa, bất quá chi trong nháy mắt.
Ba tên qua đi, tất cả trở về bình ổn.
Không gian xung quanh sau một lúc yên tĩnh, liền bị tiếng động thật lớn rung chùyển.
Thân Vệ Doanh đã tự động chia làm ba đội, một đội dọc theo hướng mũi tên dài kia tìm kiếm. Một đội tại xung quanh nhai đạo cảnh giới giới nghiêm. Một đội còn lại cũng chính là đội của Tiểu Báo Tử thì thủ hộ quanh thân Lý Nguyên.

- Tiểu Báo Tử làm rất khá!

Thẳng qua tam tiễn, Lý Nguyên sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng vẫn còn sợ hãi, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, vỗ vai Tiểu Báo Tử, thân thiết nói:

- Nếu không có ngươi, hôm nay ta đã có thể mất mạng tại đây!

- Đây là chức trách của thuộc ha!

Tiểu Báo Tử cung kính nói, thái độ cũng không vì bản thân lập được đại công mà lộ vẻ đắc ý.

- Tốt! Phi thường tốt!

Lý Nguyên hài lòng nói:

- Để cho bọn họ trở lại đi thôi, kẻ xuất thủ đã đi, người này chỉ sử dụng tam tiễn, tam tiễn vô công, nên đã đào tẩu từ sớm rồi.

Kỳ Phi lên tiếng trả lời rời đi.

- Tướng quân biết là ai?

Tiểu Báo Tử hiếu kỳ hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Một lão bằng hữu!

Lý Nguyên cười cười, rồi phất tay với các thân vệ xung quanh nói:

- Đều tản ra đi thôi. Đã không có việc gì nữa, để cho bọn họ đuổi theo đi, hiện tại chúng ta phải đi giáo trường!

- Còn đi?

- Vì sao không đi, đã ổn định chùyện này xong, cũng không thể vì tam tiễn của gia hỏa kia liền xám xịt chạy về Đề Đốc phủ sao, như vật thật sự là quá mất mặt.

Khi nói mấy câu này, Lý Nguyên đã khôi phục bình thường, ngựa của hắn đã bị bắn chết, Bất quá xung quanh ngựa vẫn rất nhiều, tiện tay kéo tới một con, xoay người nhảy lên:

- Được rồi, các ngươi đều nâng cao tinh thần chạy tới chỗ võ đài thôi.

- Dạ.

Đoàn người lại một lần nữa trùng điệp chạy tới giáo trường ở thành đông, bất quá tốc độ so với vừa rồi phải nhanh hơn rất nhiều.
Tiểu Báo Tử cũng dần dần hiểu rõ, Lý Nguyên sở dĩ muốn đến giáo trường tiếp tục diễn võ, cũng không phải vì hắn đối với lần diễn võ này coi trọng, mà hoàn toàn vì vấn đề mặt mũi. Bởi trong quá trình diễn võ, căn bản là không yên lòng. Khi diễn võ thi hành được một nửa thời gian, đội thân vệ của Uông Lôi truy địch cũng trở lại. Chỉ là không có bất kỳ phát hiện gì. Uông Lôi có vẻ phiền muộn, vừa đến giáo trường liền hướng Lý Nguyên thỉnh tội. Lý Nguyên thật ra cũng không làm khó hắn, thậm chí còn động viên vài câu. Một hồi diễn võ cùng nhanh chóng kết thúc.
Trải qua chùyện vừa rồi, địa vị của Tiểu Báo Tử trong Thân Vệ Doanh tựa hồ lại được nâng lên một khoảng lớn. Không phải vì chùyện gì khác, mà chính vì một chùy đánh rơi tiễn, cứu Lý Nguyên một mạng kia của hắn. Điều này cũng tương đương với cứu mạng của người trong Thân Vệ Doanh. Thân là thân vệ, vô luận thân phận hay địa vị, hoặc đãi ngộ đều phải cao hơn binh sĩ phổ thông rất nhiều. Thế nhưng tương đối mà nói, trách nhiệm cũng thập phần trọng đại. Nếu như Lý Nguyên bỏ mình trong lúc ám sát. Như vậy, toàn bộ thân vệ ở đây cũng khóng thoát trách nhiệm. Cho dù không đáng tội chết, cũng không thể ở lại trong quân, tiền đồ cũng ảm đạm.
Điều này đối với những thân vệ tiền đồ vô lượng có thể nói là sự tình so với chết còn khó chịu hơn. Còn một chùy của Tiểu Báo Tử không chỉ cứu tính mệnh của Lý Nguyên, còn vãn hồi tiền đồ của họ, ngươi bảo bọn họ làm sao có thể không cảm kích đây?
Đối với đủ loại cảm kích của bọn họ, Tiểu Báo Tử đương nhiên cũng không cự tuyệt. Hắn hiểu rất rõ cùng nhưng người xung làm tốt quan hệ có ý nghĩa gì. Đương nhiên, cũng những lão binh này đánh giao tiếp cũng không có gì trở ngại.
Do đó, Tiểu Báo Tử tại Thân Vệ Doanh sống cũng càng lúc càng thoải mái.
Đối với lai lịch thích khách đã tạo thành phiền phức cực lớn cho Thân Vệ Doanh, Tiểu Báo Tử cũng từ từ thăm hỏi ra.
Võ Dương Sơn, Thanh Phong Trại, tam trại chủ Vân Lạc.
Vân Lạc và Lý Nguyên có đại cừu. Ba mươi năm trước thiếu chút nữa bị Lý Nguyên giết chết, liều mạng thoát thân. Còn Lý Nguyên cũng không để hắn trong lòng. Thế nhưng không nghĩ tới, mười năm trước, Vân Lạc đột nhiên xuất hiện. Lần đầu tiên ám sát Lý Nguyên, tuy rằng cũng không có thành công. Thế nhưng cũng Lý Nguyên toát mồ hôi lạnh. Nguyên nhân là vì Lạc Vân đã có được một thanh thứ thần binh, tên là Hàn Nguyệt Cung, uy lực thất lớn. Chỉ là khi đó Vân Lạc chỉ có lực một tiễn, đồng thời mới có được bảo cung không lâu. Nóng vội báo thù, cũng chưa luyện tập thành thạo, bởi vậy không có một tiễn giết chết Lý Nguyên. Từ đó về sau, trong mười năm Vân Lạc liền không ngừng tìm kiếm cơ hội ám sát Lý Nguyên. Ngày trước lực một tiễn, tới bây giờ đã có thể xuất tam tiễn. Thế nhưng Lý Nguyên sau lần đầu bị ám sát đã tăng cường phòng vệ, hơn nữa quan cũng càng làm càng lớn. Từ một tướng lĩnh vốn không tên tuổi, nay đã thành Đề Đốc khống chế một phương, độ khó ám sát hắn cũng càng lúc càng lớn.

- Nói như vậy Lạc Vân này khẳng định là đại cừu của tướng quân, vì sao không đem hắn bắt lại?

Tiểu Báo Tử có chút khó hiểu nói.
Tại Đại Tấn, ám sát đại thần triều đình, chính là trọng tội. Cho dù Lý Nguyên có thể buông tha cho hắn. Luật pháp Đại Tấn cũng không tha cho hắn. Chùyện này cũng đã mười năm, sao còn để hắn sống thoải mái như vậy?

- Nói dễ vậy sao a?

Lúc này Kỳ Phi ngồi ở đối diện Tiểu Báo Tử, trong tay cầm một chén rượu, vẻ mặt khổ sáp.

- Lạc Vân này chính là Võ Dương Sơn Thanh Phong Trại tam trại chủ, mà Thanh Phong Trại là một trong tam đại khấu của Đại Tấn. Triều đình mấy lần phát binh tiêu diệt, đều vô cùng trở lại, huống chi là chúng ta?

Tam đại khấu?
Tiểu Báo Tử nghe xong, không khỏi bật cười, triều đình Đại Tấn tam đại khấu là tồn tại giống với Lương Sơn Bạc, độc cứ một phương, quan phủ đối với bọn họ vô cùng đau đầu, thế nhưng lại vô lực tiêu diệt, chỉ có thể dùng toàn lực áp chế. Võ Dương Sơn Thanh Phong Trại là một trong số đó. Nghĩ đến Lý Nguyên đối với điều này hẳn cũng thập phần hoang mang và phiền muộn đi?

- Được rồi, Kỳ doanh quản không nói nữa, đây là ân oán của tướng quân và Lạc Vân kia. Chúng ta chỉ để ý bảo vệ tướng quân an toàn là được.

- Có lý, Lạc Vân kia cho dù lợi hại, nhưng mười năm qua, hắn chưa từng ám sát thành công qua. Nhưng lại thiếu chút nữa bị phục binh tóm được. Lúc này là một lần mạo hiểm nhất. Bất quá, may là có ngươi ở đây, mới không tạo thành đại họa. Hiện tại toàn doanh huynh đệ đều thiếu nhân tình của ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.