Thông Thiên Đại Thánh

Chương 22: Huyết khế





Thanh niên nhân trước mặt này đột nhiên xuất thủ, thân pháp cũng cực kỳ cao minh. Đó không phải là đánh lén, sợ rằng ngay cả thủ hạ của lão giả cũng không có khả năng chống đỡ trên tay hắn. Tốc độ như vậy tu vi chí ít cũng phải trên lục phẩm.
Nhìn nam tử tuấn mỹ tà dị trước mắt, trong đầu lão giả không ngừng lật qua lật lại, lão không ngừng suy nghĩ nhưng không thể nào nghĩ ra từ khi nào Vân Châu Đại Tấn lại có một cao thủ trẻ tuổi như vậy.

- Coi như ngươi muốn giết ta thì cũng phải cho ta minh bạch rốt cuộc chết trên tay ai? Về phần Thất Sát Thông Thiên Kiếm, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?

Lão giả đã hành tẩu giang hồ hơn mười năm, loại sóng gió gì mà chưa thấy qua. Nhìn thủ đoạn của thanh niên nhân, lão giả biết bản thân mình không qua khỏi một kiếp này. Lão giả chỉ đơn giản nằm trên mặt đất, thầm vận nội khí chuẩn bị tự đoạn tâm mạch. Thế nhưng thanh niên nhân dường như biết ý đồ của lão giả, lão giả ngay cả nội khí còn chưa kịp vận hành thì một chỉ phong điểm lên ngực hắn. Lão giả chỉ biết trước ngực mình bị kiềm hãm, toàn thân mềm yếu, đừng nói là vận khí tự đoạn tâm mạch cho dù là cắn lưỡi tự vẫn cũng không có khí lực.

- Không nên nghĩ đến việc tự sát! Trước mặt ta ngươi không có cơ hội tự sát!

Thanh niên nhân ngồi xổm bên cạnh lão giả, chậm rãi quan sát, gằn từng chữ một, trong đôi con ngươi u ám của hắn chớp động ẩn chứa quang mang tàn nhẫn khó lường:

- Hành vi của ngươi khiến ta không hài lòng. Cho nên ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút lợi hại của ta rồi mới ép hỏi ngươi!

Nói xong, ngón tay thanh niên nhân điểm nhẹ lên trán lão giả. Hai mắt lão giả mạnh mẽ thoáng cái mở trừng trừng, toát ra vẻ tuyệt vọng cực độ. Hắn muốn mở miệng tru lên nhưng không thể nào được. Lúc này thân thể lão giả bắt đầu co quắp, theo thời gian trôi qua, biên độ co quắp ngày càng lớn, lỗ chân lông toàn thân bắt đầu chảy mắu. Sự đau đơn này so với việc bị Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm phản phệ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Lúc ngón tay thanh niên nhân điểm ra, lão giả không chịu được bao lâu liền ngã xuống đất. Hiện giờ chỉ còn lại lão Độc Nhãn đang thoi thóp nằm một bên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lão Độc Nhãn vô lực mở mắt, dùng ánh mắt vô thần cực độ nhìn thanh niên nhân. Ánh mắt vòng vo qua lại, theo linh trí của lão Độc Nhãn thì hôm nay chính là ngày chết của nó rồi. Vô luận là nhóm người kia hay người thanh niên hiện tại đều là vì bản thân mình mà mới. Hiện tại toàn thân lão Độc Nhãn vô lực, không làm được gì. Chu dù những người này có bỏ qua cho nó rời đi thì bản thân lão Độc Nhãn cũng không sống được bao lâu. Cho nên đối với việc thanh niên nhân này xuất hiện lão Độc Nhãn cũng không có biểu hiện kinh hoảng. Lúc này lão Độc Nhãn đã nhìn thấu được lằn ranh sinh tử.

- Ngươi là một con lang chết tiệt!

Cảm giác được ánh mắt của lão Độc Nhãn, thanh niên nhân thầm giật mình phảng phất giống như phát hiện ra được bảo bối. Ngồi xổm trước mặt lão Độc Nhãn, thanh niên nhân liền lấy ra một viên đan hoàn màu đỏ thắm nhét vào trong miệng nó. Viên đan hoàn vừa vào miệng liền biến thành một cỗ nhiệt lưu phát tán trong kinh mạch toàn thân lão Độc Nhãn, bắt đầu trị thương cho lão Độc Nhãn.
Vốn đang tuyệt vọng, lão Độc Nhãn rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn thanh niên nhân này. Trong ánh mắt lộ ra dáng vẻ không giải thích được.

- Nhìn bộ dáng của ngươi hản là đã khai mở linh trí. Ngoại trừ việc không thể nói ra thì linh trí của ngươi cũng giống như người thường!

Thanh niên nhân cười hỏi.

- Nghe hiểu thì gật đầu, nếu như hiểu là giả bộ thì ta sẽ đem ngươi đến vách núi kia cho ngươi chậm rãi chết trong đau đớn!

Lời nói này có ý tứ gì chứ, lão Độc Nhãn nghe được đương nhiên hiểu, cả người mạnh mẽ run lên. Ánh mắt lão Độc Nhãn nhìn thanh niên nhân và dáng tươi cười của hắn hoàn toàn tương phản với những gì hắn đang thể hiện. Một đôi mắt băng lãnh, một cỗ tử khí mãnh liệt. Lão Độc Nhãn bất giác gật đầu.
- Nghe hiểu là tốt rồi. Ta và bọn họ không giống nhau, ta không cần nội đan của ngươi, lại càng không cần thịt cùng máu huyết của ngươi. Ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với huyết mạch hồng hoang dị thú trên người ngươi. Tuy rằng huyết mạch vô cùng mỏng, thực lực hữu hạn thế nhưng lại có tiềm lực rất lớn. Hiện ta vừa hay ta khuyết thiếu một con linh thú, ngươi có bằng lòng cùng ta định ra huyết khế, cho ta sử dụng?
Linh thú? Huyêt khế?
Lão Độc Nhãn cũng không biết đây là thứ gì, chỉ là khi nghe được hai từ này thân thể nó theo bản năng co rụt lại, thân thể nổi lên cảm giác khó chịu.
Thế nhưng với tình huống hiện tại, lão Độc Nhãn căn bản không thể nào phản kháng. Thanh niên nhân lại nói:

- Ngươi đồng ý!

Thế nhưng lời nói còn chưa dứt, thanh niên nhân liền cắt ngón tay lấy ra một giọt máu, ấn lên trán lão Độc Nhãn. Một ký hiệu huyền ảo xuất hiện xung quanh ngón tay của thanh niên nhân. Thanh niên nhân căn bản không cho lão Độc Nhãn cơ hội trả lời và phản kháng.
Ký hiệu huyền bí vừa hình thành, giọt máu trên đầu ngón tay thanh niên nhân liền điểm lên trên đó. Ký hiệu và giọt máu vừa chạm vào nhau liền lóe lên một tia sáng đỏ như máu. Sau đó biến mất không thấy đâu. Ký hiệu huyền bí kia ấn lên trán lão Độc Nhãn liền biết mất ngay lập tức. Mà bản thân lão Độc Nhãn cảm thấy tựa hồ có một vật gì đó chui vào trong ý thức của mình. Thế nhưng thời gian xảy ra quá hắn nó căn bản không cảm nhận được đó là vật gì. Đang suy nghĩ mông lung thì bên tai truyền đến thanh của của thanh niên nhân:

- Tốt! Đứng lên!

- Đứng lên!

Tuy rằng vừa ăn xong một viên đan cổ quái, thương thế của lão Độc Nhãn hòa hoãn đi rất nhiều, thế nhưng với thân thể của nó hiện tại muốn đứng lên cũng có chút miễn cưỡng. Lão Độc Nhãn muốn cự tuyệt, nhưng nó lại không nghĩ tới thân thể của chính mình lại không nghe mình sai sử mà theo thanh âm của thanh niên nhân đứng lên. Đừng đợt đau nhức tấn công thần kinh của lão Độc Nhãn nhưng nó không cách nào phản kháng.

- Không tồi! Không tồi!

Thấy lão Độc Nhãn đứng lên, thanh niên nhân càng thêm thỏa mãn.
- Ta xem ngươi hẳn là vẫn dựa vào bản năng để tu luyện đến bước này. Tuy rằng chỉ có một tia huyết mạch thượng cổ dị thú nhưng có thể tự thân tu luyện đến bước này cũng coi như không tồi. Chỉ là nếu như không có ai chỉ điểm thì ngươi muốn tiên thêm một bước nữa cũng rất khó khăn. Nếu như đã trở thành linh thú của ta, tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ta sẽ truyền cho ngươi pháp môn tu luyện chính tông của yêu thú, trợ giúp ngươi tu luyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.