Thông Thiên Đại Thánh

Chương 20: Quyết chiến Độc Nhãn Lang





- Không có việc gì, không có việc gì. Nhờ phúc của ngươi, mẫu tử bình an!

- Mẫu tử bình an?

Cẩu Đản Tử sửng sốt, hắn chợt minh bạch, mạnh mẽ kêu lên.

- Tỷ tỷ đã sinh! Ta đã làm cậu sao?

Lời còn chưa dứt, Cẩu Đản Tử liền ho sặc sụa.

- Đúng vậy, đúng vậy, mẫu tử bình an!

Vương Thiên Lôi ngồi sát lại gần vỗ vỗ lưng Cẩu Đản Tử.

- Tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng có kích động quá. Còn kích động nữa mà xảy ra chuyện gì thì ta cũng không có biện pháp nào hướng tỷ tỷ ngươi cùng nhạc phụ nhạc mẫu trình bày đâu!

- Hắc hắc...!

Cẩu Đản Tử cười nhẹ hai tiếng, hắn cũng không có nói lời lại. Hiện tại cổ họng của hắn phảng phất giống như bị xé rách, đau đớn, khó chịu. Cẩu Đản Tử cũng chỉ biết ngồi nghe Vương Thiên Lôi nói lời cảm tạ, từ đó cũng biết được một ít tin tức. Từ tình huống hiện tại, Cẩu Đản Tử cũng đã nhớ rõ một số việc mà trong lúc nhất thời hắn không thể nào nhớ được.
Đầu con Hắc Hùng hiện giờ đang ở trong nhà mình, da đã bị lột xuống. Giờ chỉ chờ tuyết ngừng rơi liền mang đến Thanh Dương trấn bán, kiểu gì cũng được một cái giá tốt. Thịt con Hắc Hùng này hai ngày nay còn chưa có kịp xử lý. Chỉ là Cẩu Đản Tử cũng biết, ngoại trừ một bộ phận sẽ tặng cho người ngoài ta thì đại bộ phận sẽ được mang tới Thanh Dương trấn để bán. Chỉ còn lại phần ít là lưu lại trong nhà dùng.

- Lần này tỷ phu thiếu ta một cái đại nhân tình như vậy. Lần sau ta đến nhà hắn xem sách, nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!

Cẩu Đản Tử kích động nhìn Vương Thiên Lôi, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Chu thị đẩy cửa đi vào, trong tay nàng cầm một cái chén lớn:

- Cẩu Đản Tử, ăn chút đi nào! Vào ngày nay ngươi cũng chưa ăn cái gì rồi. Ăn một chút cho lại sức.

Vương Thiên Lôi cũng đứng dậy:

- Mẫu thân, nếu Cẩu Đản Tử đã tỉnh, con về nhà một lát...!

- Được rồi! Được rồi. Ngươi cũng nên trở về, còn phải chăm sóc cho Chu Hoa và nhi tử của ngươi nữa. Đồng thời cũng để cho Chu Hoa biết Cẩu Đản Tử đã tỉnh lại, nó cũng bớt lo lắng!

- Vâng!

Vương Thiên Lôi vội vàng nói, nhanh chóng chạy như điên về nhà mình.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Mãng Thương Sơn. Tây sơn khẩu.
Thân thể thanh niên nhân theo gió phiêu lãng, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ cần qua mấy lần công phu đã chạy tới tây sơn khẩu.
Lúc này ở tây sơn khẩu đã biến thành một mảnh hỗn độn, hơn mười cỗ thi thể nằm tung tóe trên mặt đất. Vết thương chí mạng chỉ có một, yết hầu bị một trảo quét qua. Những người này đều là bị một kích như vậy lấy đi tính mạng, bản thân bọn họ không có cơ hội phản kháng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Bên trong sơn khẩu, hơn mười người đang vây công một đầu Độc Nhãn cự lang.

- Yêu thú?

Nhìn thấy Độc Nhãn cự lang, con ngươi thanh niên nhân mạnh mẽ co rụt lại, trong lòng không khỏi cười khổ nói:

- Cừ thật! Dĩ nhiên lại là yêu thú. Trách không được ta luôn cảm giác có một cỗ lực lượng khiến cho tim mình đập nhanh hơn. Ha ha. Không nghĩ ra tại nơi thâm sơn cùng cốc này lại có thể gặp được yêu thú!

Con mắt thanh niên nhân nhẹ nhàng híp lại. Vẻ mặt tươi cười của hắn càng thêm rực rỡ. Trong tây sơn khẩu, lão Độc Nhãn bị hơn mười người vây công. Đao kiếm chém lên người nó giống như gãi ngữa, thỉnh thoảng lại có một đạo hỏa tinh bắn tới nhưng cũng không thể nào khiến cho lão Độc Nhãn bị thương.
Chỉ là trên người lão Độc Nhãn không phải là không có thương tổn. Trên lưng, một vết kiếm dài tới tận chân sau, miệng vết thương chảy huyết, đồng dạng ảnh hưởng tới hoạt động của lão Độc Nhãn. Cho dù động tác của lão Độc Nhãn vẫn như cũ vô cùng nhanh nhẹn, móng vuốt sắc bén, nhưng không cách nào có thể thoát khỏi vòng vây.
Đồng thời, thanh niên nhân cũng nhìn ra, đám người vây công cự lang đa phần cũng chỉ là võ giả tam phẩm. Trong đó có một người tuổi tác lớn hơn một chút, rõ ràng là một gã võ giả tứ phẩm, cầm trong tay một thanh trường kiếm, uy vũ sinh uy. Mũi kiếm còn lưu lại trên lưng cự lãng chắc chắn là kiệt tác của người này.

- Hơn mười người, tu vi cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm. Mấy người này cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi hay sao mà lại đến nơi này vây bắt yêu thú. Hẳn là bọn chúng nhìn trúng công hiệu của nội đan yêu thú. Nếu như không phải dùng để tăng thọ nguyên thì dùng để gia tăng công lực. Nói lầm, yêu thú này các ngươi không có tư cách đoat được!

Nét mặt thanh niên nhân hiện lên một nụ cười nhạt. Thân thể vẫn bất động, chỉ lẳng lặng đứng ở sơn khẩu, lẳng lặng nhìn.
Để bắt giết lão Độc Nhãn, Hắc Long hội đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, cao thủ trong bang hội đều được điều đi hết. Không có một người nào có tu vi thấp hơn vo giả nhị phẩm. Thế nhưng bọn họ vẫn đánh giá quá thấp thực lực cùng trí tuệ của lão Độc Nhãn. Nếu như không phải đại trưởng lão tại thời điểm bị lão Độc Nhãn tập kích, may mắn bổ trúng một kiếm lên thân lão Độc Nhãn khiến nó bị thương năng. Nếu không chỉ sợ lúc này bọn họ đã trở thành những cái xác chết rồi, đâu có thể như hiện tại ở chỗ này mà vây công lão Độc Nhãn. Tuy rằng một kích đó của đại trưởng lão không thể giết chết lão Độc Nhãn thế nhưng tình huống hiện tại của lão Độc Nhãn cũng không có lạc quan. Lão Độc Nhãn bị thương ở một chân, chạy cũng không chạy ra được, nó cũng chỉ biết không ngừng công kích đám người Hắc Long hội. Trời sinh lão Độc Nhãn có sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường, một canh giờ trôi qua, máu từ vết thương không ngừng chảy, thế nhưng điều này đối với lão Độc Nhãn tựa hồ không có ảnh hưởng, nó vẫn sinh long hoạt hổ. Điều này khiến cho đám người Hắc Long hội đâm lão phải theo lao, chiến đấu hơn một canh giờ liên.

- Đại trưởng lão, cứ như thế này không phải là biện pháp hay. Thể lực súc sinh này cường hãn vô cùng, rất khó đối phó. Nếu như còn tiếp tục, kẻ chịu thiệt chính là chúng ta.

Tiểu Kim ở bên cạnh kêu lên, trong mười người, hắn có khinh công cao nhất, từ đầu đế giờ hắn luôn không ngừng hỗ trợ đồng bọn chống chọi những đợt tấn công của lão Độc Nhãn. Bản thân hắn cũng là người tốn nhiều sức nhất.

- Chết tiệt. Nếu như ta không đoán sai thì trên người súc sinh này có huyết mạch của thượng cổ dị thú. Hiện tại huyết mạch đã thức tỉnh, cho nên mới khó chơi như vậy. Chỉ là ta cũng không tin, chúng ta nhiều người như vậy không đánh chế được nó!

Đại trưởng lão kêu lên, trường kiếm trong tay mạnh mẽ tấn công không ngừng. Thân thể thối lui hai bước, thần sắc mọi người chợt vui vẻ, phảng phất như ý thức được điều gì đó cũng thối lui vài bước. Chỉ là thối lui không ta, mười người này vẫn gắt gao bao vây quanh lão Độc Nhãn không cho nó có cơ hội chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.