Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 450: Mông Lung Chỉ Điểm





CHƯƠNG 450: MÔNG LUNG CHỈ ĐIỂM

Dịch giả: Luna Wong

Hai người bọn họ cách vài bước xa cứ nhìn nhau như vậy, như thế gian này không còn người khác!

Trường Lan hơi cố sức đỡ cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, trong nháy mắt Mạnh Thanh Hoan phục hồi lại tinh thần, nàng cúi đầu trừng mắt nhìn, xua tan sương mù dày đặc trong mắt, đi tới chỗ của Dạ Quân Ly.

“Ta đã để người chuẩn bị nước nóng và bữa tối, nàng đi nghỉ trước, có lời gì ngày mai nói.” Giọng của Dạ Quân Ly ôn nhu như trước, ánh mắt yêu dị từ trên người Mạnh Thanh Hoan xẹt qua.

Thấy tinh thần và khí sắc của nàng cũng không tệ, lòng đang treo của hắn mới thoáng thả lỏng.


Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, ngữ khí nhàn nhạt, nàng ngẩng đầu nhìn Trường Lan một mắt, nhẹ giọng nói: “Ta đi vào trước, Trường Lan ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi.”

Trường Lan gật đầu, đưa mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan đi xa, thẳng đến cũng nhìn không thấy nữa hắn mới thu hồi ánh mắt rơi vào chỗ của Dạ Quân Ly.

Đã thấy một tia buồn bã hiện lên ở đáy mắt của Dạ Quân Ly, lập tức biến mất.

“Quân Ly, ngươi. . .” Trường Lan còn chưa có nói xong, Dạ Quân Ly liền cắt đứt hắn, ánh mắt yêu dị của hắn rơi ở phía xa trầm giọng nói: “Ta sẽ tận lực không xuất hiện ở trước mắt nàng, ngươi giúp ta chiếu cố nàng thật tốt!”

Lúc nói chuyện hắn vội vã xuống bậc thang, tiêu thất ở góc đường.

Trường Lan đứng ở trước cửa công chúa phủ, tâm tình có chút trầm trọng, nguyên lai cơ hội này, không dễ có, hắn đã sớm nên biết.

“Công tử là có tâm sự?” Xa xa đột nhiên truyền đến một thanh âm thanh u mạn diệu.
Trường Lan ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Mông Lung đã đi tới chỗ hắn.

“Mông Lung cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?” Trường Lan mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay kiến lễ, khí độ ôn hòa, nhã nhiên ôn nhuận, chỉ có bất phàm.

Mông Lung hơi gật đầu, cười nói: “Muội muội thương yêu của Dạ Mạch Hàn ở đây, nên để cho ta tới công chúa phủ ở mấy ngày bồi Thanh Hoan.”

Bookwaves.com
Lúc nói chuyện nàng đột nhiên thở dài một tiếng, giọng u oán nói: “Dạ Mạch Hàn có ba muội muội, thương yêu nhất cũng chỉ có Thanh Hoan. Hắn luôn luôn không tốt với ta, hết sức nghiêm khắc với Ninh Tuyết, duy chỉ có đối với Thanh Hoan chính là đặt ở trong lòng bàn tay để che chở!”

Trường Lan nghe lời này khẽ cười ra tiếng, thanh âm thanh nhã nói: “Không nghĩ tới Mông Lung cô nương lại có nhiều oán khí với Kính vương như vậy!”

Mông Lung nhướng nhướng mày, cười nói: “Cũng may có muội muội tốt của ngươi, giúp ta trút không ít giận. Bất quá nói tới, Thanh Hoan chính là thông tuệ, biện pháp nàng dạy cho công chúa, đích xác hữu hiệu!”

Trường Lan hăng hái, cười hỏi nàng: “Tiểu cửu ra chủ ý gì cho Vân nhi?”

“Lấy cường chế cường, lấy nhu thắng cương! Giản đơn mà nói chính là, nếu một người vô sỉ, muốn đối phó hắn sẽ phải vô sỉ hơn hắn mới được. Nếu như thực sự không đối phó được, vậy trang nhu phẫn yếu!”

Mông Lung nói chuyện u quang đáy mắt lóe lên, nhìn Trường Lan trêu ghẹo nói: “Công tử cùng với hao tổn tinh thần khổ não, chẳng bằng buông quân tử chi phong của ngươi. Ta cảm thấy, có đôi khi nam nhân vô sỉ một chút không có gì không tốt! Nếu ngươi vẫn chỉ có quân tử như vậy, có thể được lòng của Thanh Hoan mới là lạ!”

Tuấn mi của Trường Lan nhẹ nhàng khẽ động, tiếu ý ở đáy mắt hắn y hi, hướng phía Mông Lung thi lễ nói: “Đa tạ Mông Lung cô nương, Trường Lan thụ giáo.”

Mông Lung khoát khoát tay vội nói: “Ta chính là tùy tiện nói một chút, nhân vật như công tử nên có giai nhân ở bên, ôn ngọc trong ngực, mong rằng công tử có thể được đền bù như mong muốn, Mông Lung cáo từ!” Nàng hơi gật đầu, xoay người vào công chúa phủ.

Trường Lan nhìn bóng lưng của Mông Lung đi xa, khóe môi không tự chủ nhẹ nhàng câu dẫn, hắn xoay người xuống bậc thang, theo sau lưng hắn Tô Trầm Ương hỏi: “Công tử, chúng ta đi đau?”

“Đi Kính vương phủ.” Trường Lan nhấp môi, đáy mắt tiếu ý ôn lưu.

Nếu như không có Kính vương chỉ điểm, sao Mông Lung nói với hắn những thứ này, nên, theo lý hắn nên cảm tạ muội phu tương lai này không phải sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.