Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 446: Thiếu Hai Cỗ Thi





CHƯƠNG 446: THIẾU HAI CỖ THI

Dịch giả: Luna Wong

“Tam đệ!”

Dạ Mạch Hàn nắm vai Dạ Quân Ly, khẽ thở dài một cái nói: “Đế vương gia vốn là tuyệt tình như thế, ngươi không phải đã sớm biết sao?”

Dạ Quân Ly bi thương cười, hắn nghe tiếng huyên náo chung quanh cùng với tiếng nổ tung vì đốt cháy mà phát ra.

Hỏa hoạn đặc hơn chiếu rọi ở trong mắt hắn, lóe u quang kinh người: “Trong Ngọc phủ, hơn trăm tính mệnh, cứ như vậy chôn vùi ở trong trận hỏa hoạn này. Trong mắt hắn mạng người đến tột cùng là cái gì? Đế vương gia thật có thể tuyệt tình đến loại tình trạng này sao?”

Trong lòng Dạ Quân Ly tràn ngập hận ý ngập trời, ngay cả Ngọc Quy Trì hắn ghen ghét, nhưng không hy vọng cuối cùng nhìn thấy hạ tràng như vậy!


“Tam đệ, vậy ngươi tự mình tẩy oan cho những oan hồn này đi!” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn ở trong hỏa hoạn phá lệ u chìm.

Dạ Quân Ly ngẩng đầu nhìn hắn.

Đúng vậy, đế vương thì như thế nào? Tội nghiệt hắn phạm vào vô luận đốt như thế nào, cũng là đốt không đi, luôn luôn sẽ có một ngày, hắn nên vì những chết oan oan hồn này, tẩy oan giải tội.

Để sai lầm của đế vương rõ ràng khắp thiên hạ, cho tiểu cửu của hắn một cái công đạo!

. . .

Trận hỏa hoạn này, một khi đốt thì đốt tới khi sáng sớm hôm sau mới diệt, mà cả con phố nơi Ngọc phủ ở, bị liên lụy thiêu hủy hơn phân nửa.

Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn đi vào Ngọc phủ bị đốt thành một mảnh hỗn độn, mùi khét gay mũi kèm theo một chút khói đặc ở bốn phía tản ra, có thể thấy được thi thể đốt trọi, từ lâu không phân biệt được nam nữ già trẻ.

Dạ Quân Ly lệnh đám người Lăng Túc dọn dẹp thi thể, tra tìm đầu mối, liền nghe một đạo thê lương tiếng khóc ở trong phế tích truyền ra.

“Cha, nương. . .”

Nhận được tin tức Ngọc Phi Trần vội vã tới, hắn nhìn đống hỗn độn trước mắt, nhất thời ngơ ngẩn.

Qua đã lâu, hắn mới phục hồi lại tinh thần, thân thể cụt hứng mềm nhũn quỳ ở trên mặt đất, tê tâm liệt phế hô.

Dạ Quân Ly đứng xa xa nhìn Ngọc Phi Trần quỳ gối trên phế tích khóc cực kỳ bi ai, hắn chỉ là một hài tử mười tám tuổi.

Hắn sẽ không biết, hết thảy ác mộng này, chính là do thân cha của hắn gây nên!
Dạ Quân Ly than nhẹ một tiếng, thu hồi đường nhìn.

Bookwaves.com
Có người nói, ngày hôm qua Phong Nguyệt Bạch hồi kinh, Ngọc Phi Trần tại Triều Nguyệt lâu đón gió tẩy trần cho Phong Nguyệt Bạch, hai người uống say rượu, nên Ngọc Phi Trần mới tránh thoát một kiếp!

Toàn bộ Ngọc phủ, một trăm lẻ bảy miệng, ngoại trừ Ngọc Phi Trần cùng với Ngọc Hương Cẩm ở tại biệt uyển, những người còn lại đều chôn vùi ở trong trận hỏa hoạn này!

“Vương gia.” Thanh âm của Lăng Túc cắt đứt tư tự của Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly quay đầu lại nhìn Lăng Túc, liền nghe Lăng Túc nói: “Thuộc hạ điều tra, những thi thể bị đốt trọi này tổng cộng là một trăm lẻ năm người!”

“Một trăm lẻ năm? Xác định không có tra sai?” Mi tâm của Dạ Quân Ly thu lại, đáy mắt mang theo chút nghi hoặc.

Lăng Túc trả lời: “Thuộc hạ đã đều lục soát qua, quả thực chỉ có một trăm lẻ năm cổ thi thể!”

Dạ Quân Ly hé mắt, nghiêng đầu nhìn Dạ Mạch Hàn một bên một mắt, trầm giọng hỏi: “Nhị ca, việc này ngươi thấy thế nào?”

Con ngươi hơi trầm xuống của Dạ Mạch Hàn thu lại, nghi thanh nói: “Nhân số các phủ hộ bộ đều có ghi lại chi tiết rõ ràng, đây cũng sẽ không sai. Nhưng thi thể lại thiếu hai cỗ, hoặc là hai người kia đêm qua không ở trong phủ trốn khỏi một kiếp, hoặc là bị hỏa hoạn đốt thành bụi!”

Dạ Quân Ly hừ cười một tiếng, thanh âm mang theo chút chẳng đáng: “Mặc dù là đốt thành bụi, cũng nên có cặn xương bể lưu lại!”

Tay áo rộng của hắn vung lên, mâu quang chợt lạnh lẽo quay Lăng Túc nói: “Triệu tập tất cả ngỗ tác trong kinh thành, bổn vương muốn khám nghiệm tử thi!”

Rõ ràng, trong Ngọc phủ này còn có hai người chạy trốn! Đến tột cùng là ai, cùng có liên hệ gì với chuyện Ngọc phủ bị diệt, đây hết thảy, hắn đều phải tra nhất thanh nhị sở!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.