Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 444: Tín Vật Điếu Trụy





CHƯƠNG 444: TÍN VẬT ĐIẾU TRỤY

Dịch giả: Luna Wong
Bạch Thời Nguyệt nhíu mày, từ tiếng nói phát sinh một âm đơn: “Ân.”

Tay hắn chống đầu, từ từ nhắm hai mắt thanh âm miễn cưỡng nói rằng: “Nếu muốn giải thôi miên chú thuật Vu Phất Vân hạ cho Tiêu Tầm Dương ra, cần phải tìm được vật thôi miên lúc đó mới có thể giải.”

Bạch Thời Nguyệt tỉ mỉ hồi tưởng, lại nói: “Ta nhớ kỹ đó là một bạch ngọc điếu trụy Tiêu Tầm Dương tự mình tạo hình ra, là tín vật đính ước hắn đưa cho Vu Phất Vân, bên trên có khắc tên của hai người bọn họ.”

Nhắc tới tín vật, Mạnh Thanh Hoan theo bản năng vuốt tay vòng ngọc trên cổ tay mình, vòng tay kia cũng là lễ vật Dạ Quân Ly tự mình tạo tặng cho nàng.


Hơn nữa còn là một kiện lễ vật duy nhất Dạ Quân Ly tặng cho nàng, thắng tất cả mọi thứ nàng từng có trên đời này.

“Ta phải đi đâu tìm điếu trụy kia?” Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn hỏi Bạch Thời Nguyệt.

Bạch Thời Nguyệt mắt vẫn nhắm như cũ, thanh âm nhàn nhạt nói: “Vì sao ngươi phải cố ý để Tiêu Tầm Dương tìm về đoạn ký ức này? Mặc dù tìm trở về, trong lòng Tiêu Tầm Dương cũng chỉ có thống khổ và tiếc nuối, đây không phải là Vu Phất Vân muốn nhìn thấy.”

Mạnh Thanh Hoan lại không cho là như vậy, nàng liễm đôi mi thanh tú nói rằng: “Nếu như Vu Phất Vân thực sự muốn cho Tiêu Tầm Dương quên, đại thể cho hắn quên triệt để! Nhưng nàng xóa đi một đoạn thời gian hạnh phúc nhất giữa bọn họ, lưu cho Tiêu Tầm Dương hối hận và tưởng niệm vô tận!”

“Nếu như vậy điếu trụy kia còn ở tại chỗ này, ta đây tin tưởng Vu Phất Vân tất nhiên hy vọng một ngày nào đó, có người có thể tìm được nó, cầm nó đi đổi lại ký ức của Tiêu Tầm Dương!”

Yêu có đôi khi thật vĩ đại, có đôi khi cũng rất ích kỷ, có đôi khi cũng rất quấn quýt!

Chính như nàng, nếu như một ngày nàng muốn chia tay Dạ Quân Ly, nàng hy vọng Dạ Quân Ly có thể nhớ kỹ nàng, nhưng vừa hy vọng hắn quên nàng!

Yêu trên đời này, vốn chính là như vậy, nói không rõ! Trong lòng tồn tại ích kỷ, rồi lại không muốn người yêu quá mức thống khổ.

Bookwaves.com
Bạch Thời Nguyệt nghe kiến giải lần này của Mạnh Thanh Hoan, hắn chậm rãi mở mắt, tử đồng sâu kín lòe lòe nhấp nháy tản ra quang huy diệu nhân.

Qua nửa ngày, hắn thở dài một tiếng thanh âm ưu nhã nói: “Vẫn là ngươi nói đúng! Ngươi cố ý tìm kiếm đoạn chuyện cũ này, vậy tự mình đi tìm kiếm điếu trụy kia, bang trợ Tiêu Tầm Dương tìm lại đoạn này ký ức đi!”

Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày, nhìn Bạch Thời Nguyệt: “Nhưng thiên hạ lớn như vậy, ta đi đâu tìm một điếu trụy nho nhỏ?”

Khóe môi của Bạch Thời Nguyệt hơi giương lên, hắn đứng lên, ngân phát lăng không bay lượn, trên người hiện lên một chút sáng diệu nhân.

Hắn chậm rãi đi tới phía Mạnh Thanh Hoan, ngạo kiều nhướng nhướng mày nói: “Vẫn là ngươi có thể đi hoàng cung Dạ Chiêu quốc tìm xem, dù sao đó cũng là nơi cuối cùng khi còn sống Vu Phất Vân từng ở.”

Lúc Bạch Thời Nguyệt nói chuyện liền hóa thành một đạo bạch quang biến mất không thấy.

Mạnh Thanh Hoan trừng mắt nhìn, cửu vĩ hồ này xưa nay đã như vậy, nói đến là đến nói đi là đi. Nàng sờ sờ linh hồ tâm trong ngực, hít sâu một hơi, cũng may lần này Thánh Dương quốc nàng không có uổng công đi.

Tối thiểu nàng đã biết chân tướng của chuyện!

Nghe được một đoạn cố sự tình yêu cảm động sâu vô cùng.

Có lẽ là bởi vì tự thân tiếc nuối, nên Mạnh Thanh Hoan mới có thể cố chấp như vậy, chấp nhất tìm kiếm chân tướng trên người Vu Phất Vân và Tiêu Tầm Dương.


Nhưng còn có một chuyện, Mạnh Thanh Hoan thật là không giải thích được.

Vu Phất Vân phân minh yêu Tiêu Tầm Dương còn cùng hắn kết thành phu thê, vì sao cuối cùng Vu Phất Vân vẫn là lựa chọn gả cho Dạ Đình Giang?

Gả cho một nam nhân bản thân căn bản không yêu, còn vì hắn sinh ra một hài tử?

Đến tột cùng Vu Phất Vân, nàng có khổ gì?

Mạnh Thanh Hoan lung tung nghĩ, chút bất tri bất giác gục xuống bàn ngủ mất, trong mộng nàng lại tới Vu sơn biển mây trên Tam Sinh nhai, chỉ là lúc này đây, nàng không có thấy Vu Phất Vân.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.