CHƯƠNG 443: THÔI MIÊN CHÚ THUẬT
Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan ngạc nhiên, nguyên lai Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân thực sự từng ở Vân Dương cốc, nhưng vì sao Tiêu Tầm Dương sẽ quên lãng đoạn chuyện cũ này?
“Sau này bọn họ lại xảy ra chuyện gì?” Mạnh Thanh Hoan lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Bạch Thời Nguyệt hỏi.
Con ngươi màu tím nhạt của Bạch Thời Nguyệt yếu ớt lóe lên, quét Mạnh Thanh Hoan một cái nói: “Nói vậy ngươi cũng biết Tam Sinh nhai kia đo? Nhưng ngươi có biết Tam Sinh nhai làm sao có không?”
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, chỉ thấy Bạch Thời Nguyệt vu.ốt ve ống tay áo, giọng nói tràn đầy sợ hãi than: “Con đường đi thông Tam Sinh nhai, là Tiêu Tầm Dương tự mình mở ra, đó là lễ vật hắn tặng cho Vu Phất Vân.”
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân. Nguyên bản Tiêu Tầm Dương chỉ là muốn tặng cho Vu Phất Vân một mảnh Vu sơn vân hải, lại phát hiện nơi này có một tấm bia đá tam thạch nhai, duyên định tam sinh, thử tình bất hối!”
Bạch Thời Nguyệt phóng mắt xa, thanh âm xa xưa mà đê mê.
“Ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó, mùng chín tháng chín, trong vân sơn vụ hải, hai người bọn họ ở bên Tam Sinh nhai, lạy thiên địa ba cái, cứ như vậy kết thành phu thê!”
Mạnh Thanh Hoan nghe Bạch Thời Nguyệt kể đoạn này quá khứ này, nàng tựa hồ có thể thấy tình cảnh lúc đầu!
Tiêu Tầm Dương muốn tặng cho Vu Phất Vân một mảnh Vu sơn vân hải, cuối cùng lại hết ý tìm được vậy tam thạch nhại, lại ở đó lấy thiên địa làm chứng kết thành phu thê!
Ở Tam Sinh nhai ẩn giấy trong mây mù, hoặc không có người phát hiện thệ ước lưu ở Tam Sinh nhai, hoặc không ai có thể hiểu!
Nhưng thì đã sao, tình của bọn họ chân thật tồn tại ở giữa thiên địa này, đoạn quá khứ bị vân vụ chôn dấu kia, cuối cùng được tái hiện!
“Vậy sau này tại sao Tiêu Tầm Dương lại quên đi đoạn quá khứ kia?” Mạnh Thanh Hoan rất không giải thích được, càng ngày càng hiếu kỳ với sự tình phía sau.
Bookwaves.com
Bạch Thời Nguyệt mang giương mí mắt, đáy mắt xẹt qua một tia buồn bã, nói rằng: “Vu Phất Vân là một người lý tính, nàng biết mình gánh vác sứ mệnh, không phải do nàng tùy hứng, nàng cũng biết một nữ nhân vị hôn như Tô Tình Nhiễm sống chết yếu thừa thụ thống khổ lớn bực nào!”
“Nên, từ vừa mới bắt đầu, Vu Phất Vân không có nghĩ tới chuyện có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này với Tiêu Tầm Dương, bọn họ ở trong cốc một tháng.”
“Một tháng sau, Vu Phất Vân tự mình xóa đi đoạn ký ức này với Tiêu Tầm Dương. Đưa hắn về bên người Tô Tình Nhiễm, sau đó trả lại linh hồ tâm cho Thiên Âm phường, đến tận đây, sự tình phía sau ta liền không biết được!”
Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ buổi tối sau cùng kia, hai người bọn họ thực cốt triền miên, cả phòng kiều diễm, thật lâu không tiêu tan.
Hắn chứng kiến một đoạn thời gian tốt nhất của Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân, cũng chứng kiến bọn họ bất đắc dĩ tách ra!
Mạnh Thanh Hoan nghe những thứ này, trong lòng lành lạnh hiện lên khổ sáp, nàng hít mũi một cái hỏi hắn: “Vậy Vu Phất Vân là dùng biện pháp gì xóa đi ký ức của Tiêu Tầm Dương?”
Bạch Thời Nguyệt từ trong đoạn chuyện cũ bi thương kia đi ra, tử đồng u lượng của hắn hơi lóe lên, thanh âm hơi dày mà lại có từ tính trả lời: “Là thôi miên chú thuật.”
“Cái loại chú thuật này cải biến ký ức của con người, khống chế suy tư của con người, nhưng so cái gì cổ thuật độc thuật lợi hại hơn rất nhiều! Ta trước đây chưa từng thấy qua, nhưng ta có thể nhận biết lòng của Vu Phất Vân, biết nàng dùng biện pháp gì. Thôi miên chú thuật kia, là Vu Phất Vân học được lúc chưa tới thời không này!”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, đáy mắt lóe kinh sắc, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Nguyên lai là thuật thôi miên! Trách không được Trường Lan nói Tiêu Tầm Dương không có trúng độc cũng không có trúng cổ, nguyên lai Vu Phất Vân làm thuật thôi miên với hắn, để hắn quên đi đoạn chuyện cũ kia!”