Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 439: Tình Độc Đã Sâu





CHƯƠNG 439: TÌNH ĐỘC ĐÃ SÂU

Dịch giả: Luna Wong
Dùng qua bữa tối, đã đến giờ Tuất.

Mùa đông của Thánh Dương quốc một chút cũng không lạnh, phản còn có một loại cảm giác ấm áp, phá lệ thoải mái.

Mạnh Thanh Hoan ôm dương xuân cầm cùng Trường Lan đi ở trong ngự hoa viên tĩnh dật mà lại thư thích, ánh trăng lành lạnh tỏa cái bóng của hai người bọn họ, khi thì trọng điệp, khi thì trách ra.

Nghĩ đến sắp nhìn thấy Tiêu Tầm Dương, mở ra đoạn bí mật chôn dấu ở trên Tam Sinh nhai, trong lòng Mạnh Thanh Hoan có chút chờ mong!

Nhưng nghĩ tới mẫu thân của Trường Lan, Mạnh Thanh Hoan có chút lo lắng.


“Trường Lan, ngươi biết được bao nhiêu chuyện của mẫu hậu ngươi và phụ hoàng?”

Đối với chuyện giữa Tiêu Tầm Dương và Tô Tình Nhiễm, Mạnh Thanh Hoan biết không nhiều lắm, nàng chỉ biết là Tô Tình Nhiễm từng liên thủ với Dạ Đình Giang hãm hại Tiêu Tầm Dương, về phần làm sao hãm hại nàng lại không được biết.

Trường Lan biết Mạnh Thanh Hoan muốn hỏi hắn cái gì, môi mỏng của hắn hơi nhấp, thả chậm cước bộ trầm giọng nói: “Phụ hoàng nói trên đời này chỉ có yêu là không thể cưỡng cầu, mẫu hậu ta vẫn cưỡng cầu.”

Hắn đột nhiên dừng bước, ánh mắt trầm trầm nhìn Mạnh Thanh Hoan nói: “Ngươi còn nhớ lúc trước chúng ta từng trúng nhiễu tình ti và mị quân hoan không? Cái loại tà vật này dĩ nhiên là xuất từ trong tay của mẫu hậu ta!”

“Năm đó, mẫu hậu ta là dùng nhiễu tình ti chiếm được phụ hoàng ta, mới có ta!” Thanh âm của Trường Lan rất nhẹ nhàng cũng rất lạnh nhạt, nhưng ý giễu cợt này cực kỳ đâm tim.

Cả người Mạnh Thanh Hoan chấn động, nhất thời cứng đờ, trên mặt có chút kinh ngạc.
Lẽ nào đây là nguyên nhân thực sự để Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân xa nhau sao?

“Trường Lan. . .” Trong lúc nhất thời Mạnh Thanh Hoan không biết nên an ủi hắn như thế nào, thanh âm của nàng lành lạnh hô tên của hắn.

Nhìn nam nhân tuấn mỹ vô song, khí chất xuất trần dưới ánh trăng, trong lòng Mạnh Thanh Hoan đau nhức không nói ra được.

Trường Lan mỉm cười, tiếp tục nói: “Chẳng biết mẫu hậu ta trên trời có linh thiêng sẽ không hối hận, tình độc nàng nghiên cứu ra cuối cùng lại hại nhi tử của mình.”

Mạnh Thanh Hoan lại sửng sốt, liền nghe Trường Lan nhẹ nhàng thở dài nói: “Tình cảm của ta đối với ngươi, bắt đầu từ nhiễu tình ti. . . Mà nay tình độc đã sâu, không có thuốc nào chữa được nữa!”

Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên cả kinh, ý nghĩ có chút hỗn loạn.

Nhiễu tơ ti. . .

Trong óc Mạnh Thanh Hoan tựa hồ có ký ức lẻ tẻ, nhưng mơ hồ để cho nàng không bắt được, nàng chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề buồn buồn tựa như một tảng đá lớn đè ép, để cho nàng vô pháp thở dố.c.

Lẽ nào ngày đó ở dưới Thanh Phong nhai, bọn họ. . .

Trường Lan đột nhiên dắt tay nàng, quay nàng nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, cảm thụ được ôn độ ấm áp từ lòng bàn tay của Trường Lan truyền tới, nàng đột nhiên nhớ Dạ Quân Ly.

Bookwaves.com
Yêu nghiệt kia bởi vì là một hoạt tử nhân, nên ôn độ trên người của hắn cho tới bây giờ đều là lạnh, nhưng lạnh như vậy có thể làm ấm lòng của nàng.

Mà bây giờ lòng của nàng, từ lâu mất đi tri giác!

Không bao lâu, bọn họ đi tới ngự thư phòng.

Trong phòng lan tràn khí tức của Long Tiên Hương, đây là hương liệu chỉ có thiên tử chí tôn có thể hưởng dụng, có cảm giác đặc biệt hậu trọng, để người không khỏi sinh lòng túc mục.


Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Tầm Dương ngẩng đầu thấy Trường Lan và Mạnh Thanh Hoan cùng nhau, hắn hơi kinh hãi, khóe môi vung lên một tia cười nhạt hỏi: “Lăng nhi, ngươi không phải đi Dạ Chiêu sao?”

Lúc nói chuyện ánh mắt của hắn rơi vào chỗ của Mạnh Thanh Hoan, thấy nàng ôm một cây cổ cầm trong ngực, mi tâm của hắn không khỏi khẽ cau lại, ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu có chút nồng hậu nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan hỏi: “Sao Chiêu Hoa công chúa cũng tới?”

Trước ở hoàng cung, hắn từng gặp qua Mạnh Thanh Hoan, bởi vậy quen mặt.

Đối với chuyện sắc phong Mạnh Thanh Hoan làm công chúa, Tiêu Tầm Dương cũng đã sớm biết, thậm chí nhi tử của hắn vội vã rời kinh, hắn biết cũng là vì nữ tử này.

Nhưng tối nay hai người bọn họ đến đây, trái lại khiến hắn rất ngạc nhiên không giải thích được.

(Luna: để tránh ổng nằm trên vết xe đổ kia, bà nữ chủ vui lòng chớ vô tư đến độ như thế nữa, tránh xa người ta giùm cái, càng dịch càng bực mình, hay là drop mọi người nhỉ)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.