Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 433: Chỉ Yêu Tiểu Cửu





CHƯƠNG 433: CHỈ YÊU TIỂU CỬU

Dịch giả: Luna Wong
Sau đêm đó, Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly ai cũng không đề cập đến Tam Sinh nhai kia nữa.

Mạnh Thanh Hoan thông tuệ, từ khúc Dạ Quân Ly dạy nàng, nàng dùng ngắn ngủi ba ngày liền ghi nhớ tất cả, hơn nữa thuần thục khảy đàn.

Bọn họ sống giản đơn mà lại khoái hoạt, lúc rảnh rỗi hai người hợp tấu khúc Dương Xuân Lưu Vân kia, tay nắm tay bước chậm ở trên sườn núi khắp nơi có nhiều loại hoa.
Bọn họ sống bình thản mà lại hạnh phúc như vậy, một ngày lại một ngày.

Thẳng đến ngày thứ chín.


Dạ Quân Ly vẫn ở trù phòng nấu cơm cho Mạnh Thanh Hoan, mà Mạnh Thanh Hoan như thường ngày, ngồi ở trước bàn đá chờ hắn.

Nhìn Dạ Quân Ly bưng cơm nước lên, Mạnh Thanh Hoan toét miệng cười: “Dạ Quân Ly, hôm nay là ngày mấy, lại có muốn món còn có rượu nữa?”

Lúc trước hai người bọn họ, chỉ hai món, hôm nay lại có chút bất đồng.

Dạ Quân Ly cười, rót một ly rượu chát cho Mạnh Thanh Hoan, cười nói: “Bây giờ cho nàng hưởng thụ, đỡ để nàng cứ nói ta ngược đãi nàng.”

Mạnh Thanh Hoan cười khanh khách, tiếp nhận rượu Dạ Quân Ly rót cho nàng, le lưỡi liế.m một cái, đã cảm thấy trên đầu lưỡi có chút cay.

Nàng đi tới cổ đại lâu như vậy, rượu này vẫn là lần đầu tiên uống.

“Cảm thấy thế nào?” Trên mặt Dạ Quân Ly mang theo tiếu ý nhu hòa, nhìn nàng.

Mạnh Thanh Hoan lại liế.m một cái, gật đầu một cái nói: “Cảm thấy tạm được.”

Nàng đột nhiên nhớ lại một ít chuyện cũ ở hiện đại, đó là nàng mười tuổi đi, bởi vì thấy cha mình uống rượu, liền trộm nửa bình bạch kiền, xem như nước trắng vậy uống cạn, kết quả say bất tỉnh nhân sự, trúng độc cồn, dọa cha mẹ của nàng sợ đến chết khiếp.
Từ đó về sau, trong nhà nàng cũng không có xuất hiện rượu trắng nữa.

Hôm nay ngẫm lại, phụ mẫu nàng thật vô cùng thương yêu nàng, tuy rằng nàng không phải con ruột của bọn họ!

Nói rồi, giúp Dạ Quân Ly phục sinh xong, Vu Phất Vân giúp nàng đoạt lại tài sản của Mạnh gia, cũng không biết ước định này, còn có thể thực hiện hay không?

Bookwaves.com
“Tiểu cửu, nàng làm sao vậy?” Dạ Quân Ly thấy thần tình nàng buồn bã vài phần, đáy lòng hắn có chút đau nhức.

Ngày mai là ngày ước định với Trường Lan, nhưng hắn lại vẫn không cách nào buông tay, hắn phải làm sao?

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, trong mâu quang mang theo một chút tiếu ý nhìn về phía Dạ Quân Ly, nàng giơ ly lên quay hắn nói: “Dạ Quân Ly, ta mời ngươi một ly đi, cám ơn ngươi để ta vui vẻ như vậy.”

Dạ Quân Ly nhét khó chịu vào trong lòng, hắn cầm ly rượu của mình lên nhẹ nhàng đụng ly trong tay nàng một cái, ôn nhu nói: “Tiểu cửu, ta hy vọng nàng có thể tiếp tục vui vẻ như vậy.”

Mạnh Thanh Hoan rũ mâu, tiếu ý khóe môi hiện lên một chút khổ sáp, dị dạng của Dạ Quân Ly nàng làm sao phát hiện không ra?

Nàng biết, bọn họ không có khả năng cả đời ở chỗ này, một khi ly khai Vân Dương cốc, nàng vẫn là Dạ Chiêu công chúa, mà Dạ Quân Ly vẫn là Dạ Chiêu vương gia.

Hắn là ca ca của nàng!

“Dạ Quân Ly, ta sẽ.” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, đáy mắt nhộn nhạo một mảnh vi ba.

Rượu vào cổ họng, mang theo cay độc và khổ sáp, để Mạnh Thanh Hoan nhất thời mê hai mắt, nàng để ly xuống, cũng cảm giác tác dụng của rượu kia tựa hồ hơi lớn.

Ý nghĩ trầm lợi hại, người trước mắt nàng không ngừng xoay tròn, một ly rượu không có khả năng say thành như vậy, Mạnh Thanh Hoan dùng thanh tỉnh còn sót lại sau cùng chất vấn Dạ Quân Ly: “Vì sao?”

Mạnh Thanh Hoan cảm thấy thân thể nhẹ một cái, người đã bị Dạ Quân Ly ôm ở trong lòng, mí mắt của nàng chìm lợi hại, mơ mơ màng màng chỉ nghe thanh âm Dạ Quân Ly u lạnh bi thương ở bên tai nàng chậm rãi qua.

Hắn nói: “Dạ Quân Ly chỉ yêu tiểu cửu, cuộc đời này không hối hận, sinh tử không phụ!”

Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, lại nói không nên bất kỳ lời nào, nàng mắt nhắm lại ngã vào trong lòng Dạ Quân Ly, mất đi ý thức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.