Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 432: Không Thể Tương Thủ





CHƯƠNG 432: KHÔNG THỂ TƯƠNG THỦ

Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hoang mang đáy mắt Dạ Quân Ly, nàng vươn tay cầm tay hắn, ôn nhu nói: “Mẫu hậu ngươi và Tiêu Tầm Dương chắc là thật tâm yêu nhau, có lẽ bọn họ chia tay có bất đắc dĩ khổ trung, giống chúng ta!”

Ánh mắt Dạ Quân Ly lóe lóe, thanh âm hơi mát lạnh nói: “Trước đây Tiêu Tầm Dương nói hắn và mẫu hậu nãi là thật tâm yêu nhau, khi đó ta bất quá là bán tín bán nghi, hôm nay đi tới Tam Sinh nhai, lại là để ta tin!”

“Dương Xuân, Lưu Vân, Vân Dương cốc. Có lẽ đúng như Tiêu Tầm Dương nói, năm đó là Tô Tình Nhiễm và phụ hoàng ta thiết kế hãm hại hắn, để hắn mất đi mẫu hậu ta!” Dạ Quân Ly yếu ớt thở dài, nhưng trong lòng thì bách vị trần tạp.

Tuy rằng hắn không biết văn tự kỳ quái này, nhưng hắn tin tưởng tiểu cửu. Còn có tất cả trong Vân Dương cốc này, đó là chứng cứ tốt nhất.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi, không thôi trời tối không có biện pháp xuống núi.” Dạ Quân Ly khởi tư tự, lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan lại đột nhiên nắm cánh tay của hắn, đáy mắt như hơi khẩn cầu, quay hắn nói: “Dạ Quân Ly, chúng ta cũng ở Tam Sinh nhai thượng lưu lại tên đi?”

Tuấn mi của Dạ Quân Ly thu lại, lại u chìm cười nói: “Ta không muốn rập khuôn theo ta mẫu hậu và Tiêu Tầm Dương, thệ ước giữa bọn họ, không thể làm tròn không phải sao?”

Lòng của Mạnh Thanh Hoan nổi lên từng đợt đau nhức, đúng vậy, cuối cùng Vu Phất Vân vẫn là gả cho người khác, mà Tiêu Tầm Dương vẫn là thú nữ nhân khác.

Thệ ước trên Tam Sinh nhai, cuối cùng vẫn phụ, không phải sao!

“Đi thôi!” Dạ Quân Ly lôi kéo nàng xuống núi, Mạnh Thanh Hoan theo ở phía sau, một bước vừa quay đầu lại nhìn dốc đá bị vân vụ chậm rãi bao phủ.

Thệ ước của bọn họ đã phụ, nhưng tình của bọn họ lại vĩnh viễn lưu tại trên đời này! Mặc dù sinh tử cách xa nhau, trong lòng của bọn họ vẫn như cũ chỉ có đối phương.

Trên đời này người yêu nhau, có bao nhiêu người có thể gần nhau ở chung với nhau? Chính như nàng và Dạ Quân Ly, bọn họ cũng quyết định chia lìa, không phải sao?

Trở lại Vân Dương cốc, sắc trời đã tối.

Bookwaves.com

Mà Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly, trong lòng đôi bên sinh ra trầm trọng, bởi vì bí mật trên Tam Sinh nhai, bởi vì số phận bọn họ không thể gần nhau.

Mạnh Thanh Hoan đứng trong phòng, nhìn Dương Xuân cầm lẳng lặng nằm ở trên cầm án, nàng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Vu Phất Vân ngồi ở trước cầm án cùng Tiêu Tầm Dương cầm tiêu hợp tấu.

Đó nên là một loại mỹ hảo như thế nào!

“Dạ Quân Ly, ngươi dạy ta đánh đàn đi, chính là bài Dương Xuân Lưu Vân tối đó ngươi tấu!” Mạnh Thanh Hoan không phải tâm huyết dâng trào, nàng cũng muốn như Vu Phất Vân có thể cùng người yêu hợp tấu một từ khúc.

Chỉ là nàng không tinh thông đánh đàn.

“Quan gia tiểu thư dĩ nhiên cũng có người không biết đánh đàn, truyền đi cũng không sợ người ta chê cười.” Dạ Quân Ly trêu đùa, lôi kéo nàng ngồi xuống trước cầm án.

Mạnh Thanh Hoan không phục, bỉu môi nói: “Ngươi cũng không phải không biết, ta từ nhỏ không được sủng ái, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có thể sống được cũng không tệ rồi. Mấy thứ học đòi văn vẻ như đánh đàn, là một tiểu thư thứ xuất còn không được sủng ái như ta có thể học sao?”

Dạ Quân Ly bị nàng phản bác dĩ nhiên không lời chống đỡ, hắn từ phía sau lưng vòng ra trước nàng nắm hai tay của nàng, thanh âm ôn nhu nói: “Từ hôm nay trở đi học cũng không muộn, phản chính tiểu cửu của ta thông minh như vậy.”

Mạnh Thanh Hoan cao giọng cười, hết sức vui vẻ nghe Dạ Quân Ly khen nàng.

Dạ Quân Ly cầm lấy tay nàng trên bày sợi cầm huyền, dạy nàng: “Ngón tay để ở chỗ này, sau đó nhẹ nhàng kí.ch thích.”

Mạnh Thanh Hoan chăm chú nhìn Dạ Quân Ly dạy nàng, nhớ ở trong lòng.

Trong bóng đêm tĩnh dật, thanh âm cổ cầm hồn hậu mà không linh truyền đến, đúng là vô cùng dễ nghe.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.