Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 422: Chúng Ta Đi Xem





CHƯƠNG 422: CHÚNG TA ĐI XEM

Dịch giả: Luna Wong
Dạ Mạch Hàn nhíu mày, cặp mắt xếch xinh đẹp kia hơi nheo lại, thần tình hơi phiền muộn sầu não, sau một lúc lâu hắn yếu ớt thở dài thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Chuyện lần này đả kích quá lớn đối với tam đệ, ta thật lo lắng hắn. . .”

Tuy rằng Dạ Quân Ly nhìn qua hết sức lãnh tĩnh, nhưng Dạ Mạch Hàn rất rõ ràng cái loại dày vò ở đáy lòng của hắn, đừng nói cho hắn mười ngày, đó là cho hắn mười năm, hắn cũng chưa chắc có thể đi ra!

“Vậy cũng chỉ có một loại biện pháp.” Tay cầm ly trà của Trường Lan ngừng lại, mâu quang thanh cạn của hắn rơi vào chỗ của Dạ Mạch Hàn.

Nơi mi tâm của Dạ Mạch Hàn nhíu càng sâu, hắn gật đầu, than thở: “Ngươi nói không sai, nếu như bọn họ đi không được vậy chỉ còn một loại biện pháp.”

Một loại biện pháp có thể để cho bọn họ không cần thừa thụ thống khổ dày vò, đó chính là. . . Quên!

“Ca ca.” Ngoài cửa một thanh âm thanh thúy, cắt đứt trầm tư của Dạ Mạch Hàn, hắn ngẩng đầu thấy Tiêu Thủy Vân như một con hồ điệp linh động bay qua phía Trường Lan.

Tiêu Thủy Vân ôm cổ của Trường Lan, vô cùng thân thiết hỏi hắn: “Ca ca, ngươi đến thăm ta sao?”

Trường Lan ngẩng đầu nhìn muội muội của mình, mi tâm của hắn trầm xuống, trên mặt có vài phần nghiêm túc: “Lúc đầu ngươi để thư lại rời cung, hồ đồ như vậy, đừng tưởng rằng qua lâu như vậy ta có thể xem như chưa có gì phát sinh cả!”

Tiêu Thủy Vân thè lưỡi, cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, mặt mang thanh âm ủy khuất khóc kể lể: “Ca ca, ngươi cũng không hỏi xem ta ở chỗ này sống có tốt hay không, có chịu ủy khuất hay không sao?”

“Ngươi ở nơi này sống thế nào, ta cũng đã biết.” Thanh âm của Trường Lan nhàn nhạt nói rằng.

Tiêu Thủy Vân bĩu môi, lôi kéo cánh tay của hắn nói: “Nêu ca ca đã biết, vậy nên làm chủ cho ta, ngươi cũng không biết Dạ Mạch Hàn này thường ngày khi dễ ta thế nào đâu, ta tốt xấu cũng là muội muội của ngươi, công chúa của Thánh Dương quốc, nếu ngươi đã tới, nhất định phải xuất khẩu ác khí này cho ta!”

Đối diện Dạ Mạch Hàn nghe lời này, khóe môi không khỏi run lên, cảm tình Tiêu Thủy Vân này đang tố cao hắn với Trường Lan ?

Bookwaves.com
Hắn khi dễ nàng lúc nào? Sao hắn lại không biết?

Dạ Mạch Hàn ngẩng đầu, cặp mắt xếch đẹp kia mang theo tiếu ý lấm tấm, nhìn Tiêu Thủy Vân.

Ai ngờ Tiêu Thủy Vân đột nhiên cau mũi với hắn, thần tình kia tựa như nói: người có trái cây ngon ăn rồi!

Dạ Mạch Hàn bật cười, chỗ sâu trong đáy lòng làm như có một dòng suối lan tràn, chậm rãi chảy qua, ôn nhu không nói ra được.

Trường Lan ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ mắt đi mày lại, khóe môi của hắn hơi câu, tiếu ý mơ hồ.

Nhiều ngày không gặp muội muội tính tình của nàng tựa hồ thay đổi rất nhiều.

Công chúa ngang ngược trước đây tựa hồ thay đổi thông minh, biết cáo trạng Dạ Mạch Hàn trước mặt hắn, phía sau nha đầu này nhất định là có chiêu của cao nhân, không cần suy nghĩ hắn cũng biết là ai!

“Việc này thật khó làm, Kính vương sau này sẽ là phu quân của ngươi, nếu bản thân ngươi không hàng phục được, chỉ có thể trách ngươi không bản lĩnh, ta đây làm ca ca cũng không thể giúp đỡ ngươi cả đời, có phải hay không?” Trường Lan nhợt nhạt cười, nhạo báng muội muội của hắn.

Tiêu Thủy Vân nghe lời này, gương mặt bay qua một đóa đỏ ửng, nàng dậm chân có chút thẹn thùng: “Ca ca, sao đến ngươi đều pha trò ta, ai nói phải gả cho hắn?”

Nàng quay đầu, trừng mắt, hướng phía Dạ Mạch Hàn ném một phi đao.

Dạ Mạch Hàn sờ sờ mũi ho nhẹ một tiếng, thanh âm u oán thầm than: “Xem ra là bổn vương không phúc khí này!”

Tiêu Thủy Vân nhất thời cắn răng, chỉ vào Dạ Mạch Hàn nộ xích: “Dạ Mạch Hàn, ngươi lại đang xạo, người tự đại ngông cuồng không ai bì nổi như ngươi, một ngày nào đó ta phải kéo mặt nạ dối trá này của ngươi xuống, chúng ta chờ, hừ!”

Nàng xoay người, nghênh ngang rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.