Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 419: Thề Không Bỏ Qua





CHƯƠNG 419: THỀ KHÔNG BỎ QUA

Dịch giả: Luna Wong

Dạ Quân Ly phất tay lại là một quyền hung hăng hạ xuống, thanh âm tràn đầy tức giận ngập trời chất vấn hắn: “Ngươi lại còn hỏi tiểu cửu nàng khỏe không? Lâu Vũ Thần, ngươi biết bản thân ngươi đã làm cái gì không? Ngươi hủy nàng rồi, ngươi có biết hay không?”

Hắn nộ chỉ Lâu Vũ Thần, hận không giết được nam nhân để người căm hận này.

Lâu Vũ Thần lảo đảo một cái lui lại mấy bước, việc đêm qua hắn đã biết, hắn thật không ngờ Dạ Đình Giang dĩ nhiên sẽ giáng tội Mạnh Thanh Hoan.

Đế vương chi tâm không lường được, là hắn quá tự cho là đúng!

Cho nên hại Mạnh Thanh Hoan, Dạ Quân Ly đối với hắn như vậy, là hắn đáng!


“Thanh Hoan nàng thế nào?” Thanh âm của Lâu Vũ Thần có chút nặng nề hỏi hắn.

Hắn biết Mạnh Thanh Hoan quỳ nửa đêm ở trong tuyết, cho đến khi Dạ Quân Ly xong vào trong cung cứu nàng, người lại lâm vào hôn mê, đến nay chưa tỉnh.

“Lâu Vũ Thần, bổn vương nói cho ngươi biết, nếu mắt của tiểu cửu có bệnh, nếu nàng có cái gì không hay xảy ra, bổn vương nhất định giết ngươi!” Trong mắt của Dạ Quân Ly bốc lên lửa giận, lệ khí kia bao quanh hắn, cực kỳ kinh người!

Thân thể của Lâu Vũ Thần nhoáng lên, cả người coi như không có khí lực.

Mắt, mắt của Thanh Hoan. . .

Tại sao biến thành như vậy?

Hắn thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, phong tư loá mắt ngày xưa đã không thấy nữa, còn dư lại chỉ có bi thương và cô đơn.

Dạ Mạch Hàn đi ra phía trước, lôi kéo cánh tay của Dạ Quân Ly khuyên nhủ: “Tam đệ, sự tình đã đến tận đây, ngươi trách cứ Lâu tướng cũng không làm được gì. Trường Lan lập tức trở về kinh, Thanh Hoan nhất định sẽ không có chuyện gì!”

Tay của Dạ Quân Ly nắm chặt buông ra lại nắm chặt, nắm chặt lại buông ra, hắn nhắm mắt, bình phục lửa giận khắp đáy lòng, thanh âm u lãnh quay Lâu Vũ Thần nói: “Lâu Vũ Thần, bổn vương cảnh cáo ngươi, sau này không nên xuất hiện ở trước mặt tiểu cửu nữa!”

Tay áo rộng của hắn chợt vung lên, xoay người sãi bước đi ra ngoài.

Dạ Mạch Hàn nhìn Lâu Vũ Thần một mắt, hắn lắc đầu thở dài một tiếng, tràn đầy bất đắc dĩ đi ra tướng quốc phủ.

“Tướng gia.”

Bookwaves.com
Niếp Phong vội vàng đi tới đỡ lấy thân thể hư hoảng của Lâu Vũ Thần, đáy mắt tràn đầy lo lắng.

Lâu Vũ Thần giùng giằng giãy cái nâng của hắn ra, khóe môi vung lên một tia tiếu ý ai lạnh, thanh âm tự lầm bầm mang theo vô tận đau đớn: “Tiểu Diệp nhi, ta không phải cố ý. . . Không phải. . .”

Sau một lúc lâu, bi sắc đáy mắt của hắn nhất thời thu lại, một tia oán khí bén nhọn hóa thành hỏa diễm đốt đốt ở đáy mắt của hắn.

Hắn nắm chặt hai tay, mâu quang lộ ra ngoan lệ, cắn răng không ngừng ở trong lòng nhớ kỹ tên của người kia phát thệ dưới đáy lòng: Dạ Đình Giang, Dạ Đình Giang, thù này không báo Lâu Vũ Thần ta thề không bỏ qua!

. . .

Đau nhức, cả người đều đau nhức, chỉ có mắt là lành lạnh, còn có chút ngứa một chút.

Mạnh Thanh Hoan ninh nam một tiếng, nỗ lực mở mắt, cảm giác trên mắt tựa hồ có vật gì che lại, nàng theo bản năng giơ tay lên muốn mở ra.

Đột nhiên có người cầm cổ tay của nàng, thanh âm kèm theo ôn nhã lại thấp nhu: “Đừng nhúc nhích, mắt vừa mới bôi thuốc, có thể sẽ có chút khó chịu, một lát nữa sẽ tốt.”

Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, ngửi mùi thuốc ở chóp mũi, nàng nhất thời sửng sốt, thanh âm có chút kinh ngạc gọi hắn: “Trường Lan?”

Trường Lan thả lại tay nàng vào trong chăn, lại vì nàng dịch dịch góc chăn ôn nhu nói: “Là ta.”

“Ngươi không phải ở Thánh Dương quốc sao? Ta đây là đang ở đâu?” Mạnh Thanh Hoan nhìn không thấy, nàng chỉ cảm thấy hoàn cảnh chung quanh có chút xa lạ.

Tư tự trong óc dần dần thanh minh, cuối cùng nàng nhớ ra chuyện đã xảy ra trước khi mình hôn mê.

Trong nháy mắt đáy lòng tràn ngập một mảnh khổ sáp, vốn vẻ mặt có chút vui mừng trong nháy mắt trở nên buồn bã thất sắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.