Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 414: Tuyên Vào Trong Cung





CHƯƠNG 414: TUYÊN VÀO TRONG CUNG

Dịch giả: Luna Wong
Dạ Đình Giang hít sâu một hơi, bình phục trong lòng tức giận, từ từ bình tĩnh lại: “Việc này để trẫm suy nghĩ thật kỹ, ngươi lui ra đi!”

“Vi thần xin cáo lui!” Lâu Vũ Thần cúi người cúi đầu, đứng dậy lui ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, Dạ Đình Giang đột nhiên đảo qua long án, tấu chương rơi trên mặt đất, hai tay hắn nắm chặt, khớp xương trở nên trắng, hai tay không ngừng run rẩy.

“Phúc Hải, truyền Ngọc gia tiểu thư Ngọc Thanh Hoan tiến cung!” Dạ Đình Giang híp hai tròng mắt, đáy mắt xẹt qua một tia lệ sắc và âm ngoan.

Hôm nay hắn phải gặp Ngọc gia tiểu thư này, xem thử xem đến tột cùng nàng có năng lực gì, có thể cho nhi tử của hắn cùng với triều thần hắn coi trọng thần hồn điên đảo như vậy, từng người một đều đến uy hiếp hắn!

. . .

Mạnh Thanh Hoan ra cửa phủ ngẩng đầu nhìn trởi âm trầm, tuyết vừa ngừng không lâu tựa hồ lại sắp rơi tiếp, chẳng biết trận tuyết đầu bắt đầu mùa đông này sẽ rơi bao lâu?

Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn chiếc xe ngựa ngừng ở trước cửa phủ, đó là tuyên nàng vào cung. Lúc này đã là giờ Tuất, nàng lại nhận được thánh chỉ, tức khắc vào cung không được làm lỡ.

Trễ như thế Dạ Đình Giang tuyên nàng vào cung, chỉ sợ không phải chuyện gì tốt!

“Thanh nhi, hoàng cung không giống trong nhà, ngươi nói chuyện chừa một chút đầu óc, chớ chọc giận thánh thượng, biết không?” Ngọc Quy Trì gần đây càng ngày càng đoán không ra tâm tư của Dạ Đình Giang.

Vô duyên vô cố tuyên nữ nhi hắn khuya khoắt vào cung, cũng không biết là phúc hay họa, cả ngày hôm nay, lòng hắn đều là thấp thỏm lo âu.

Mạnh Thanh Hoan gật đầu nhẹ giọng đáp: “Ta đã biết, cha yên tâm đi.”

Một bên Doanh Nguyệt lại là gương mặt lo lắng, quay Ngọc Quy Trì nói: “Lão gia, để ta bồi Thanh nhi đi.”

Ngọc Quy Trì than nhẹ một tiếng nắm cánh tay của Doanh Nguyệt khuyên nhủ: “Phu nhân, không được cho đòi thì không được vào cung, ngươi cho là hoàng cung là chỗ ai muốn vào cũng được vào sao?”

Thần sắc của Doanh Nguyệt nhất thời buồn bã, trong lòng tràn đầy bất an.

“Nương, ngươi đừng lo lắng, ta rất nhanh sẽ trở về.” Mạnh Thanh Hoan ôn nhu an ủi nàng.

Bookwaves.com

Hai mắt của Doanh Nguyệt nhất thời ướt át, chợt nghe thái giám đón Mạnh Thanh Hoan vào cung thúc giục: “Ngọc tiểu thư, đi thôi, để bệ hạ sốt ruột chờ vậy cũng không tốt.”

Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, lần này vào cung chẳng biết chuyện gì, nàng nhất định phải thông báo cho Dạ Quân Ly một tiếng mới được! Nàng thu liễm tâm tư, ngẩng đầu đưa cho Vân Thường một ánh mắt.

Vân Thường hiểu ý, gật đầu, Mạnh Thanh Hoan mới an tâm lên xe ngựa.

Nửa nén hương sau, xe ngựa dừng lại ở trước cửa cung.

Mạnh Thanh Hoan xuống xe, một trận gió lạnh đến xương kéo tới, nàng cúi đầu long long cừu bào mặc trên người, vài hoa tuyết từ không trung rơi xuống, dịu dàng rơi trên mặt đất.

Mùa đông của Dạ Chiêu, thực sự nói đến là đến, làm cho không người nào đề phòng.
“Ngọc tiểu thư, xin mời.” Thái giám đi phía trước dẫn đường cho nàng.

Mạnh Thanh Hoan theo sau lưng, đi qua cửa cung nguy nga và ngự hoa viên bị tuyết trắng bao trùm, đảo mắt liền đi tới bên trong ngự thư phòng.

Cửa phòng đẩy ra, một cổ ấm áp xua tan hàn khí trên người Mạnh Thanh Hoan, vị đạo Long Tiên Hương xông vào mũi, thấm vào ruột gan.


Mạnh Thanh Hoan vén rèm lên đi vào nội thất.

“Thần nữ Ngọc Thanh Hoan bái kiến thánh thượng.” Hai tay của Mạnh Thanh Hoan rơi vào lạnh lẽo trên mặt đất, cúi người cúi đầu dịu dàng quỳ gối.

Trong phòng tĩnh quỷ dị.

Nàng đợi đã lâu, cũng không thấy Dạ Đình Giang gọi nàng đứng dậy, đáy lòng nàng không khỏi phát lạnh, thẳng hô không ổn.

Liền nghe thanh âm âm lãnh của Dạ Đình Giang ngồi trên long ỷ nói: “Ngọc Thanh Hoan, ngươi có biết tội của ngươi không?”

“Thần nữ chẳng biết!” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, ánh mắt thanh u nhìn thẳng nam nhân vẻ mặt úc sắc ngồi trên long ỷ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.